

>> Bình chọn Mối tình đầu "câu" giải thưởng lớn
Sắp đến Noel rồi, cả nhà cùng nhau dọn mình xưng tội nơi nhà thờ thật uy nghiêm, nhưng khi đến lượt tôi, tôi không dám xưng ra cái tội mà mình cảm thấy thật xấu hổ. Đang suy nghĩ bỗng tôi nghe chị dâu tôi nói khẽ: tới lượt Út rồi kìa, sao mà đứng như tượng vậy? Tội của tôi nặng lắm, và làm sao tôi có thể nói ra đây.
![]() |
| Ảnh minh họa |
Trời ơi, tôi muốn la lên, vì ai mà tôi như thế này, tai sao tôi phải gặp tình cảnh thật trớ trêu như vậy? Tôi mang tội vì đã yêu một người mà suốt đời này sẽ tôi không bao giờ được quyền bày tỏ. Người đó chính là chị dâu, vợ anh trai tôi. Nhưng tôi đã yêu chị ngay lần đầu tiên gặp mặt tại sân bay, vì ngày cưới của anh tôi không về được nên không biết mặt chị dâu của mình.
Xuống sân bay tôi rảo mắt nhìn xung quanh để tìm gia đình, thì thấy tấm bảng đang được giơ cao có hai chữ ''Út Đẹt'' hơi quê quê, và ngạc nhiên hơn khi thấy người cầm tấm bảng ấy là một người cô gái rất đẹp. Tôi đi nhanh lại, lòng hơi bồn chồn và tim tôi đập loạn nhịp cả lên khi nhìn thấy chị tới gần.
Cả nhà ùa vào ôm chầm lấy tôi, mẹ tôi nước mắt ngắn dài, nói không nên lời. Đã gần một năm từ ngày tôi đi xuất khẩu lao động ra nước ngoài kiếm sống. Ôm mẹ mà mắt tôi lại dồn về phía chị, nhìn tôi chị cười thân thiện đủ để chiếc răng khểnh và hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má. Chị đã hớp hồn tôi.
Từ đó tôi nghĩ nhiều về chị hơn và tôi biết rằng chị chính là người làm trái tim tôi rung động với cảm xúc đầu đời của tôi. Ở nhà được hơn một tháng tôi lại phải sang lại bên ấy. Tôi gọi điện thoại về nhà nhiều hơn chỉ để nghe giọng nói của chị. Lòng ích kỷ trong tôi ngày càng lớn hơn, tôi cảm thấy ghét anh tôi, sao tôi không gặp chị trước anh để bây giờ tôi ôm nỗi đau khổ.
Nỗi nhớ chị trong tôi ngày càng lấn chiếm tâm trí. Thời gian trôi qua mối tình đơn phương của tôi cứ lớn dần, nó làm cho tôi có những cảm xúc thật khó tả.. Yêu mà không được nói thành lời, nên tôi thấy bức xúc vô cùng. Nhiều lúc tôi tự trách mình thật có lỗi với anh tôi và khinh bỉ mình. Tôi không muốn phải sống trong mối tình đơn phương khốn khổ này nữa.
Đã hơn cả năm trời trôi qua rồi mà mối tình dành cho chị vẫn không sao nguôi được. Rồi tôi cố gắng tự mình chia tay với mối tình đơn phương ấy. Tôi quyết định quên chị để tôi được làm người em chồng như những đứa em chồng bình thường khác. Tôi không thể làm tổn thương đến những người thân của mình và nếu anh tôi biết được tình cảm tôi dành cho chị không như tình cảm em chồng giành cho chị dâu thì sẽ ra sao.
Tôi quyết định nói chuyện với Cha về bí mật đó, tôi chỉ muốn được giãi bày, được vơi đi nỗi lòng mình. Cha nói với tôi rằng hãy quên đi và mỗi khi nghĩ đến chị hãy đọc kinh dâng lên cho Chúa cùng Đức Mẹ và ngài sẽ ban ơn Thánh Thần xuống để soi sáng ý chí cho tôi, tôi sẽ đi đúng con đường của mình. Cha bảo tôi hãy yêu thương mọi người như Chúa đã yêu thương chúng ta. Và phải biết phân biệt những tình cảm nào cần giữ lại.
Với chị không nên tạo khoảng cách vì trước giờ chị vẫn coi tôi là người em chồng tốt. Tôi không nên làm chị tổn thương. Cha nói những điều làm trái tim tôi đau nhói. Tôi biết, không còn cách nào khác là tôi phải giết chết tình yêu của mình và nhìn nhận sự thật. Chị mãi mãi là chị dâu của tôi không thể khác.
Bây giờ tôi sẽ phải cố gắng, cố gắng quên chị, điều đó theo Cha là để tốt cho tôi và không gây phiền phức đến chị. Rồi tôi sẽ cảm thấy vui hơn khi nhìn thấy chị được anh tôi chăm sóc, chị hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc. Chúa đã không ban chị cho tôi, nhưng dù sao tôi cũng có hạnh phúc là được làm em chồng của chị. Là em chồng của chị, để hàng ngày biết chị đang sống thế nào, chị cười ra sao với mái ấm bình an của chị và anh…
Mặc dù nghĩ vậy, và nghe Cha khuyên nhủ, nhưng sao tâm trí tôi giờ đây thật rối bời, trái tim tôi như có ai bóp chặt, ý nghĩ mãi mãi không thể có chị làm tôi không sao chịu được. Chả nhẽ yêu lại khổ sở như vậy sao? Mà Chúa thật khéo đùa, tại sao bao nhiêu người con gái trên thế gian này tôi lại không có tình yêu như với chị…
Tình yêu đầu đời thật khó nguôi quên, nhưng cũng có lẽ tình yêu đầu luôn là thế, thật nhiều ngang trái và khó dứt biết bao.
Tôi sẽ phải quên chị, như quên đi một tội lỗi trong đời, có ai lại cay đắng như tôi, đem tất cả tình yêu cuồng nhiệt và dại khờ đầu tiên cho một người là chị. Nhưng trái tim làm gì có lý lẽ,nó vẫn đập những nhịp đập vì một người ta đã khắc sâu, mặc dù nhịp đập trái tim ấy muôn đời lỗi nhịp…
|
Tuấn Anh


