Chẳng biết tự bao giờ mà em lại mất hết cảm giác yêu đương tình cảm với anh nữa. Chẳng biết tự bao giờ mà em đã coi mình như một người đàn bà sống cuộc sống mẹ đơn thân nữa…

TIN BÀI KHÁC

Anh đã từng là người đàn ông mà em chọn, từng là người em muốn chung sống, chăm sóc cả cuộc đời này. Thế nhưng, những bộn bề của cuộc sống đã đẩy chúng ta ra xa nhau, phải không anh?

Có những ngày mà từ sáng đến tối, vợ chồng mình chẳng ai nói với ai một câu nào, cứ lẳng lặng lầm lũi như hai cái bóng vậy. Tối đến thì nằm tách riêng ra, cũng chẳng đứa nào có nhu cầu được yêu đương gần gũi nhau.

Có những ngày con ốm nhưng anh cũng mặc kệ hai mẹ con trong bệnh viện. Cả ngày anh đi làm bình thường như không hề có chuyện gì. Đến tối thì anh vào với con được một lúc nhưng anh lại nằm dài trên giường bệnh kêu mệt. Anh cũng chẳng mua cho con thứ gì, chẳng hỏi han động viên vợ được một câu và cũng chẳng cần biết vợ xoay sở với con như thế nào, thuốc men của con ra sao, vợ có mang đủ tiền không?

{keywords}
(ảnh minh họa)

Có những ngày hai mẹ con về quê ngoại chơi, anh cũng chẳng thèm đoái hoài. Khi vợ nhắc khéo, anh mới gọi điện nói với con dăm ba câu nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ hỏi đến vợ hay bố mẹ vợ được một câu.

Có những ngày em đi công tác, khi cô bé cùng phòng ngày nghe điện thoại của chồng mấy lần thì em, điện thoại vẫn luôn im lặng. Anh vẫn sẽ như thế, chẳng bao giờ thể hiện sự quan tâm đối với vợ mình. Nếu vợ có gọi điện về thì nghe, và cũng chỉ là nghe thôi chứ cũng chẳng bao giờ hỏi han điều gì.

Lại có những hôm em đi dự một sự kiện nào đó, gặp gỡ đối tác, quan hệ xã hội để giúp cho công việc. Anh sẽ nhắn em yêu cầu em xem lại cách cư xử bởi anh nghĩ em đi chơi, em ham vui mà không quan tâm đến gia đình.

Anh ạ, em phải làm chứ, phải đi ra ngoài để kiếm tiền nuôi bản thân và con em. Gia đình này, em đang là trụ cột chứ đâu phải anh. Nếu anh thương vợ con, không muốn em phải vất vả thì anh đã khác rồi chứ đâu phải như bây giờ. Tối anh đi làm về rất muộn mà chẳng bao giờ báo với em. Tiền lương của anh anh cũng giữ gần hết, nhiều tháng không hề đưa cho em được một đồng nào.

Có lần tâm sự với anh, em đã nói anh đừng đầy em ra xa anh cơ mà. Cuộc sống này làm em mỏi mệt lắm, nhiều lúc chỉ thèm được anh ôm vào lòng và thì thầm vào tai em vài câu nói yêu thương dễ chịu thôi anh ạ! Nhưng điều đó hình như chẳng bao giờ lặp lại khi chúng ta đã kết hôn, anh nhỉ?

Biết làm sao bây giờ hả anh? Em đã cố gắng hết sức chịu đựng của em rồi. Em muốn được vui vẻ, hạnh phúc để nuôi lớn con em. Em từng lo sợ con mình sẽ không phát triển toàn diện nếu thiếu sự chăm sóc của bố nhưng càng ngày em càng chắc chắn rằng: Nếu không phải chứng kiến một hình ảnh người bố như anh đang thể hiện trước mắt con, chắc chắn con em sẽ trưởng thành hơn.

Vậy nên chồng của em nhé, chúng mình ly hôn đi anh…

Bạn đọc giấu tên

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn.