Khi còn nhỏ, cô chưa từng có một món quà nhân ngày lễ tình yêu nào trong các buổi tiệc ở trường.

{keywords}
Penny Loker

Đến khi lớn, cô chưa từng có một người bạn thân, một người bạn trai hay thậm chí là một lần hẹn hò.

Khi trưởng thành, cô cũng chưa từng có một mối quan hệ yêu đương. Chưa từng được hôn bao giờ.

Penny Loker năm nay 31 tuổi. Cô sinh ra với một hội chứng làm nhỏ nửa mặt khiến cho khuôn mặt của cô bị biến dạng.

Tất cả những căn bệnh này đều phức tạp như chính cách gọi của nó. Nhưng với một cô gái nhỏ phải đối mặt với cả thế giới rộng lớn này, thì các tên gọi đó lại vô cùng đơn giản: Quái vật. Xấu xí. Gớm ghiếc.

Nhưng vẻ đẹp trong tâm hồn cũng như trái tim ẩn sâu vẻ bề ngoài đó đã khiến cho vô vàn người cảm phục khi cô viết một bức thư riêng cho hãng CNN khi hãng tin này cho đăng tải những bức ảnh về các trẻ em và cả những thai nhi bị biến dạng do chất độc da cam ở Việt Nam.

{keywords}
Penny đã quyết định nói lên tiếng nói của những trẻ em Việt Nam bị biến dạng vì chất độc da cam

Penny đã giận giữ và đau lòng khi nhìn thấy dòng chữ CNN lưu ý người xem 'thận trọng' trước những hình ảnh có thể khiến họ sốc.

Penny sinh ra với khuôn mặt bị dị tật bẩm sinh và cảm thấy bị thôi thúc, buộc phải viết thư riêng cho hãng tin này để nói về những đứa trẻ chỉ đơn giản là trông khác biệt.

"Làm sao tôi không thể nói lên điều này?" - Penny nói.

"Nếu không phải là tôi, thì liệu ai sẽ lên tiếng nhân danh những em nhỏ đó?".

Hãng CNN đã quyết định mời Penny đến và 'dạy họ' khi chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình, và cho phép họ nhìn thế giới qua đôi mắt của Penny.

Penny Loker lớn lên ở Waterloo, Ontario, Canada trong một gia đình mà tình yêu và sự bao dung là vô điều kiện.

Cha qua đời không lâu sau khi Penny ra đời. Mẹ của Penny - một người phụ nữ mạnh mẽ và đáng yêu - đã nhận lấy các thác thức khi nuôi dạy các con gái của mình, trong đó bao gồm cả việc thu xếp hàng loạt các ca phẫu thuật tại các bệnh viên ở xa nhà.

{keywords}
Khi đến tuổi tới trường, Penny hiểu rằng cô thật sự khác mọi người tới nhường nào.

Chị gái của Penny là Crystal Loker cho biết những lần hồi phục của Penny thường kéo dài và đau đớn. "Nhưng thậm chí sau đó Penny vẫn có thái độ rất tích cực. Em là một người bền bỉ, luôn giữ nụ cười trên môi và không hề kêu ca".

Khi ở nhà, diện mạo của Penny không phải là vấn đề, và cô được đối xử như các chị em gái của mình. Cô hiểu mình trông khác với mọi người một chút, và cô hiểu rằng điều đó khiến cô phải tới bệnh viện nhiều lần, nhưng cô có sự ngây thơ của trẻ nhỏ và chấp nhận điều đó là bình thường.

Khi đến tuổi tới trường, Penny hiểu rằng cô thật sự khác mọi người tới nhường nào. Cô bé trải qua một tuổi thơ cô đơn khi gần như không có một thứ gì. Cô không có bạn. Cô chấp nhận cả sự chửi rủa như một phần trong cuộc đời của mình và dường như hiểu rằng việc khóc lóc hay chống cự lại chỉ làm cho mọi việc tệ hơn. Nên Penny đã âm thầm chịu đựng.

Penny nhớ rõ nỗi đau cũng như tủi hổ. "Khi lớn lên, thật khó có thể im lặng mãi khi mà bạn hiểu rõ những gì mà những đứa trẻ kia đang phải trải qua" - Penny nói về những trẻ em nhiễm chất độc da cam.

"Nhưng cũng không kém phần khó khăn để bạn cất lên tiếng nói khi bạn không có được nghị lực để làm vậy" - Penny chia sẻ.

Khi lớn hơn, những lời chửi rủa càng nhiều hơn nhưng thường là sau lưng chứ không phải trước mặt cô. Tới khi học cấp ba, Penny hiểu ra rằng sẽ chẳng thể nào có bạn, các bữa tiệc, những buổi hẹn hò với một cô gái xấu xí như quỷ.

"Điều đó thật sự đau lòng, nhưng tôi không thể thay đổi được điều gì" - cô nói.

Penny đã quen với những cái nhìn và lời xì xào gây nhức nhối về mình từ những người lạ mặt. Nhưng rồi một ngày, cô thấy mình thật sự đẹp hơn.

"Ngày tốt nghiệp, chị gái tôi tặng tôi một món quà, đó là đi làm đẹp và sửa móng tay, chân. Tôi chưa từng có cái đó bao giờ, và đó là một trải nghiệm thật tuyệt vời. Tôi rời cửa hàng spa và lần đầu tiên thật sự cảm thấy đẹp trong cuộc đời trưởng thành của mình".

Nhưng chưa rời salon được bao lâu, Penny lại đối mặt với một đám con trai trên xe ô-tô, họ đi chậm lại để nhìn cô kỹ hơn, rồi chỉ chỏ và réo cô bằng những cái tên khác nhau.

Quá quẫn trí, cô đi càng nhanh càng tốt để thoát khỏi đám người này, và nghĩ rằng rốt cuộc thì cô chẳng thể đẹp chút nào.

"Những móng tay xinh đẹp cũng không thể thay đổi điều gì. Quá xấu hổ và bẽ bàng, tôi nhận ra rằng mình vẫn là đứa con gái mà mọi người lấy ra làm trò cười" - Penny nhớ lại. "Tôi vẫn nhớ đấy là một trong những ngày tồi tệ nhất".

{keywords}
Penny trong ngày tốt nghiệp

Nhưng thời gian có thể xóa nhòa mọi vết thương, và tinh thần quyết tâm đã dạy cô cách tìm ra những điều tốt đẹp quanh mình.

Cô có một nhóm bạn gái thân thiết và những người họ hàng yêu thương cô như cô đáng được như vậy. Cô đi làm tại công ty Truyền thông Rogers và xử lý các yêu cầu của khách hàng.

Có rất nhiều cuộc phiêu lưu mà cô đã từng do dự theo đuổi, ngay cả khi về mặt thể chất cô hoàn toàn có thể thực hiện. Cô đã không đi mua sắm một mình. Cô chưa từng đi nghỉ một kỳ nghỉ đúng nghĩa.

Nhưng vẫn có một kỳ tích mà cô quyết tâm thực hiện. Penny đang tiết kiệm tiền để tới California thăm BlizzCon hoặc Comic-con.

Penny ước ao rằng cô có thể mở ra đối thoại về những người bị dị tật bằng cách truyền đạt cho mọi người, đặc biệt là trẻ em vì đây là lứa tuổi mà tính hiếu kỳ tự nhiên của chúng có thể trở thành nghiệt ngã với người khác nếu như không được chỉ bảo.

"Chỉ bảo cho các em nhỏ sớm có thể giúp các em học cách trở nên bao dung hơn với những người trông khác biệt. Việc có thể yêu thương, chia sẻ và mang lại hạnh phúc, giúp đỡ người khác chính là vẻ đẹp thực sự của một con người" - Penny nói.

Có điều gì mà Penny hối tiếc không?

"Tôi có rất nhiều tình yêu để trao đi và tôi muốn chia sẻ điều đó với một gia đình của riêng tôi. Tôi hiểu rằng điều đó hầu như chẳng bao giờ xảy đến với mình, và tôi đang học cách chấp nhận nó. Nhưng tôi vẫn thấy buồn" - Penny nói. "Đó gần như là một tổn thất lớn của đời tôi".

Lê Thu (theo CNN)