Cháu đồng ý kết hôn với một người đàn ông có quê quán ở cách nơi cháu làm việc và sinh sống đến cả nghìn cây số chỉ qua quen biết, qua lời kể của anh ấy mà không hề tìm hiểu kỹ nhân thân, gia đình, hoàn cảnh của anh ta thì làm sao mà cháu không “bị lừa” được.

Bác dùng chữ “lừa” hơi nặng nề nhưng cũng không có từ nào thích hợp hơn nữa. Giờ thì cháu đã làm đám cưới, đôi bên đều gặp mặt bố mẹ, họ hàng, vợ chồng cháu đã có ràng buộc về hôn thú. Không thể chỉ vì lý do chồng không có việc làm mà cháu tính chuyện chia tay với lý do lo lắng sau này không biết lấy gì nuôi con, lo cho cuộc sống của gia đình.

Theo bác, cháu nên bình tĩnh suy nghĩ cho kỹ càng, cháu có trình độ, có công việc ổn định, không lý gì lại chịu “đầu hàng” trước một người chồng siêng chơi, nhác làm như vậy.

{keywords}

Ảnh minh họa

Cháu phải vận dụng sự hiểu biết của mình để thuyết phục, phân tích cho chồng hiểu để anh ấy tự giác kiếm việc làm, trước là để tự nuôi bản thân, không ỷ lại mà ăn bám vào mọi người nữa.

Sau nữa còn lo cho tương lai của các con và phụ giúp vợ trong cuộc sống còn rất dài ở phía trước.

Bác nghĩ một người đàn ông khi gánh vác làm chỗ dựa cho vợ con, làm chủ gia đình, họ sẽ có lòng tự trọng, có danh dự bản thân. Lẽ nào chồng cháu cứ muốn làm cây tầm gửi, sống nhờ vào sự trợ giúp của người thân mình mãi thế.

Chỉ cần cháu thực sự thương chồng và mềm mỏng, tôn trọng anh ấy thì bác tin là cháu sẽ “cải tạo” được chồng thôi. Cháu cũng đừng vội vã thông báo về việc chồng cháu thất nghiệp với gia đình bên nhà ngoại, bởi với một người thích phô trương, sĩ diện như chồng cháu, điều đó sẽ làm anh ta xấu hổ, bị bỉ mặt và làm ngược lại những điều mà người khác góp ý đấy cháu ạ.

Từ từ tháo gỡ mọi chuyện, bức xúc, nóng vội chỉ làm xấu thêm tình hình thôi cháu nhé.

(Theo Tiền phong)