
Tôi năm nay gần 50 tuổi, thời trẻ từng làm giáo viên mầm non nhưng chồng muốn tôi dành toàn thời gian chăm sóc gia đình, bố mẹ chồng và con cái nên tôi xin nghỉ.
Kết hôn với chồng hơn 20 năm, tài sản chung duy nhất của chúng tôi là 2 cô con gái ngoan ngoãn. Bố mẹ chồng tôi có 4 người con trai nhưng 3 người anh lớn về thành phố học tập, lập nghiệp. Ở nhà chỉ còn chồng tôi út ít, nhận chăm sóc bố mẹ.

Quanh năm, tôi chu toàn việc gia đình, nội ngoại hai bên và gắn bó với đồng ruộng. Ông bà ốm đau cũng một mình tôi lo toan. Các anh về thăm bố mẹ được đôi lần một năm. Bố mẹ có nhập viện cũng chỉ đến qua loa rồi cáo từ vì bận rộn.
Năm tháng tuổi già của ông bà gắn bó với tiếng khóc cười của các con tôi, cùng tôi đón Tết. Một năm bốn mùa, tôi cố gắng mang hơi ấm cho họ, để họ nguôi ngoai đi nỗi nhớ con ở xa.
Bố mẹ chia gia sản là 3 mảnh đất cho 3 con lớn. Thời điểm đó, 3 mảnh đất có giá trị khoảng 700 triệu/mảnh, các bác nhận xong thì bán. Mảnh còn lại và căn nhà thờ tự giá trị thấp hơn để lại cho vợ chồng tôi.
Vì bận rộn, lại nghĩ ông bà di chúc cho mình rồi, nên vợ chồng tôi chưa vội chuyển quyền sở hữu.
Bẵng đi nhiều năm, ông bà lần lượt nằm xuống, lại một tay tôi ngược xuôi lo liệu. Gia đình các anh về chỉ để chịu tang và tiếp khách của họ đến viếng.
Thế rồi, có dự án chạy qua mảnh đất ông bà để lại cho vợ chồng tôi, giá đất tăng vọt. Cò đất, khách mua đến làng xem tấp nập. Mảnh đất nhà tôi tương lai thành mặt đường nên được định giá 7 tỷ đồng.
Mọi chuyện rối ren bắt đầu. Các bác ở thành phố biết tin, vội vàng về họp gia đình và yêu cầu phân chia gia sản thừa kế của bố mẹ. Họ nói mảnh đất vẫn đứng tên bố mẹ nên họ vẫn có quyền thụ hưởng.
Bất chấp bản di chúc bố mẹ để lại đã nói rõ ràng về việc cho tặng vợ chồng tôi nhưng các bác vẫn khăng khăng bản di chúc đó không có giá trị. Tất cả phải căn cứ theo giấy tờ pháp lý là sổ đỏ đứng tên bố mẹ chồng.
Các bác yêu cầu bán mảnh đất, căn nhà đi và chia làm 4 phần.
Tôi gay gắt không đồng ý, bác cả vừa nhận quyết định nghỉ hưu đã dọn hẳn về quê sống cùng vợ chồng tôi trong căn nhà bố mẹ để lại. Cuộc sống ngột ngạt vô cùng vì va chạm, cãi vã. Chồng tôi nhu nhược, đôi lần định thỏa hiệp cho xong.
Bác cả còn dùng lời lẽ miệt thị, xúc phạm để chia rẽ vợ chồng tôi. Theo bác nói, tôi là người gây bất hòa trong gia đình, khiến anh em ruột thịt trở mặt, loại đàn bà như tôi không xứng đáng làm dâu nhà này.
Con gái tôi vô tình nghe được những lời lẽ đó, kể cho mẹ rồi rấm rứt khóc. Cháu đã học đại học, từ bé đến lớn chứng kiến mẹ chăm sóc phụng dưỡng ông bà, cuối cùng mẹ bị mang ra sỉ nhục nên rất bất bình.
Đỉnh điểm, 2 người anh trai khác của chồng về đánh đuổi mẹ con tôi. Suốt một tháng trời mẹ con tôi sống trong cảnh ‘gà bay, chó chạy”.
Con thứ 2 của tôi sắp thi tốt nghiệp cấp 3 phải sang nhà dì ở tạm. Con gái thương mẹ, lớn tiếng với các bác thì bị họ xúm vào mắng nhiếc thậm tệ, rêu rao thất thiệt rằng con bé không phải máu mủ của chồng tôi.
Trước việc mẹ con bị lăng mạ, đối xử tệ bạc, chồng không bênh vực, tôi và con gái đành quay về bên ngoại tạm lánh vài tháng. Chẳng ngờ, thời gian này, chồng tôi nghe anh trai xúi giục, lẳng lặng đơn phương ly hôn ra toà.
Ngày ra tòa, tôi cạn khô nước mắt nhìn người chồng từng đầu ấp tay gối, nhìn những người anh chồng bạc bẽo. Hai vợ chồng không có tài sản chung, con cái đã lớn nên không phải phân chia.
Tôi cay đắng nghĩ lại cuộc đời mình, lao tâm khổ tứ vun tròn đạo hiếu. Bố mẹ chồng chia gia sản giá trị hơn cho các anh cũng không than vãn nửa lời. Lúc còn sống, ông bà từng nói, chia như vậy để không ai nhòm ngó đến ngôi nhà thờ tự.
Tâm nguyện lớn nhất của ông bà là vợ chồng tôi cố gắng gìn giữ nếp nhà, trao truyền lại cho các thế hệ sau.
Giờ đây, chỉ vì tiền mà các bác ép chúng tôi bán đất, bán nhà, ép cả vợ chồng ly tán. Tình nghĩa hơn 20 năm bỗng chốc hóa hư vô, cuối cùng chỉ là người dưng bước qua cuộc đời nhau…
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền. Tâm sự gửi về email: Bandoisong@vietnamnet.vn. |
Độc giả: Khánh Phương

