Khi Dũng xuất hiện, từ đằng xa, cô đã nhận ra ngay. Nhưng...

Khi Ly mang bầu đến tháng thứ 6 thì Dũng – chồng cô được công ty cử đi học ở nước ngoài 2 năm. Lúc ấy, Dũng cũng suy nghĩ nhiều lắm. Một bên là vợ con, người thân, xa cách 2 năm không phải dài nhưng cũng chẳng phải ngắn, nhất là khi Ly sinh nở Dũng lại không có bên cạnh, vừa thiệt thòi cho cô, vừa nhớ nhung cho Dũng.

Nhưng một bên lại là sự nghiệp, đây là cơ hội không phải dễ có được, có khi nó còn ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời sau này của Dũng cũng nên. Cân nhắc lên cân nhắc xuống, cuối cùng Dũng hạ quyết tâm đi học. Ly mặc dù không nỡ chút nào nhưng vẫn nén lòng lại để ủng hộ chồng.

Thời gian đầu mới sang, Dũng rảnh ra là gọi điện về cho Ly hỏi thăm vợ, ngắm nhìn con đạp trong bụng mẹ. Quấn quýt lắm, khiến Ly có cảm giác như anh vẫn ngày ngày bên cạnh mẹ con cô vậy. Ngày Ly vào viện sinh, Dũng ở bên kia cập nhật tình hình tới từng phút một. Khi con gái chào đời, anh đã bật khóc vì xúc động. Anh hôn vợ, hôn con qua điện thoại, Ly cũng không kìm được nước mắt.

{keywords}

Ảnh minh họa

Thế nhưng dần dà việc học tập của Dũng bên trời Tây trở bên bận rộn, căng thẳng đầy áp lực, vì thế thời gian và tâm trí anh dành cho vợ con cũng bớt đi rõ rệt. Nhiều đêm một mình dỗ con quấy khóc, mệt mỏi và tủi thân khi chồng cả ngày chẳng nhắn được cái tin, Ly muốn rơi nước mắt. Nhưng rồi cô lại tự dặn mình phải mạnh mẽ, rồi rất cả cũng sẽ qua thôi, sau cơn mưa trời lại sáng.

Nhưng càng ngày Ly càng nhận thấy sự thờ ơ của Dũng. Chẳng lẽ anh bận rộn đến mức 2 ngày không nhắn cho vợ được cái tin? Cô gửi email, tin nhắn thì anh không trả lời. Ly trách móc thì Dũng nổi cáu, nói cô không biết thông cảm cho chồng, làm vợ mà ích kỉ, nhỏ nhen, rằng anh cũng nhọc nhằn, vất vả lắm chứ sung sướng gì. Ly lại thôi, đành nuốt nước mắt vào trong, tìm niềm vui bên cô con gái nhỏ.

1 năm qua đi, đáng lẽ Dũng được về phép vài ngày thăm nhà nhưng anh lấy cớ bận học, đi lại tốn kém để ở lại bên đó. “Đằng nào 1 năm nữa cũng về rồi còn gì!”, anh nói tỉnh bơ qua điện thoại. Ly ngây ngẩn cả người. Một cảm giác chẳng lành xâm chiếm, dâng đầy làm lòng cô trĩu nặng.

Đằng đẵng 1 năm tiếp theo, sau những cuộc điện thoại hỏi thăm thưa thớt, những lời cáu gắt, lạnh nhạt mỗi khi Ly gọi sang mà có ý chất vấn, trách móc, cuối cùng cũng đến ngày Dũng trở về. Ly hồi hộp lắm. Con gái 2 người đã gần 2 tuổi, cô đã dạy con gọi “bố” rất sõi rồi, chỉ còn chờ ngày gặp lại là bố con gọi nhau, sum vầy đoàn viên mà thôi.

Nhà chồng Ly căn giờ bay của Dũng, chuẩn bị tươm tất để ra đón. Mẹ con Ly ăn mặc thật diện, sẵn sàng cho giây phút hội ngộ. Mắt nhìn đăm đắm vào cửa đón khách xuống máy bay mà tim Ly cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Và khi Dũng xuất hiện, từ đằng xa, cô đã nhận ra ngay. Bóng hình cô thương nhớ suốt 2 năm ròng, tại sao cô có thể không nhận ra chứ.

Nhưng người phụ nữ đi bên cạnh anh lại khiến lòng cô nổi sóng. Cô ta đang mang bầu, bụng đã nhô lên khá cao, chắc cũng tầm 5,6 tháng rồi. Dũng một tay xách vali, một tay ôm eo đỡ cô ta vô cùng ân cần chu đáo. Ly đã muốn run rẩy không đứng vững, nhưng cô buộc mình cắn chặt môi đến bật máu để duy trì tỉnh táo. Phải, cô cần một lời nói rõ ràng từ chính miệng Dũng!

Khi anh ta bước tới gần, Ly vẫn nắm tay con đứng yên lặng tại chỗ, không tiến lên nghênh đón. Sau khi chào hỏi, mọi người đều nhìn về phía cô nàng đi cạnh Dũng với ánh mắt thắc mắc. Dũng im lặng một lát rồi nắm lấy tay cô nàng kia, nở nụ cười giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là người yêu con. Chúng con quen nhau ở bên kia. Cô ấy đang mang thai giọt máu của con. Con biết mọi người đều có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng chúng ta về nhà rồi nói chuyện nhé, ở đây không tiện”. Khi nói những lời này, Dũng không nhìn Ly lấy một cái.

Mọi người lục tục kéo nhau ra về, còn Ly vì quá choáng váng và sốc trước những gì được chứng kiến mà ngất xỉu ngay tại chỗ. Khi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang trong bệnh viện. Chị gái cô đang ngồi cạnh, con gái thì khóc nhè vì thấy mẹ ngủ mãi không tỉnh. “Họ quyết định thế nào hả chị?”, Ly hỏi chị gái, tin rằng chị cô đã nghe tin từ nhà chồng cô rồi. “Dũng nó kiên quyết giữ đứa bé. Ly hôn hay không là tùy em, nếu em chấp nhận, em vẫn là vợ nó. Vậy thôi”, chị cô hờ hững đáp, nhưng Ly cảm nhận trong đó sự phẫn nộ và chán ghét không hề che giấu.

Vậy đấy, chồng cô đi học 2 năm nước ngoài, ngày trở về mang theo người yêu và con riêng. Ly cũng đủ hiểu, Dũng không muốn là người chủ động đề nghị ly hôn sợ mang tiếng nọ kia mà thôi, chứ tình cảm giờ đây anh ta đã nghiêng hẳn về cô nàng kia rồi. Nếu không sao lại ngang nhiên và trắng trợn đến thế, vội vã đứng ra bảo vệ, giới thiệu cô ta công khai đến vậy. Anh ta bảo cô chấp nhận thì ở tiếp, ừ, với cái vị trí vợ bù nhìn à, bảo cô phải chấp nhận thế nào đây?

(Theo Tri thức trẻ)