Đám cưới sắp bắt đầu rồi mà mẹ kế vẫn chưa đến, tôi rất nóng ruột, sợ rằng có khi nào họ gặp phải chuyện bất trắc gì trên đường không. Lúc này, điện thoại của tôi nháy đèn, trên màn hình hiện lên hai chữ “em gái”.
Ngày sinh tôi, mẹ bị băng huyết mà qua đời nên tôi không có ấn tượng gì về mẹ ruột của mình cả. Năm tôi 8 tuổi, bố đi thêm bước nữa. Năm đầu tiên mẹ kế vào nhà, tôi cảm thấy ghét bà vì tôi sợ bà sẽ chiếm đoạt mất tình yêu của bố dành cho tôi.
Một năm sau, mẹ kế lại sinh cho tôi một cô em gái, nỗi sợ trong lòng tôi càng dâng lên. Nhưng không có chuyện như tôi nghĩ, bố và mẹ kế đối xử rất tốt với tôi, dường như không có chút khoảng cách hay phân biệt đối xử nào.
Khi tôi lên đại học, bố qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Gia đình chúng tôi nhận được 700 triệu tiền bồi thường. Nghe có vẻ to nhưng tôi thì học đại học, em gái vẫn đang đi học, lương mẹ kế không cao mà phải một mình lo cho hai đứa con thì số tiền đó chẳng mấy chốc mà cạn. Cho nên, hồi đại học tôi không dám tiêu xài hoang phí, luôn cố gắng tiết kiệm hết mức có thể để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho mẹ kế.
Khi tốt nghiệp đại học, tôi quen Hương. Cô ấy rất xinh đẹp, đối xử với tôi rất tốt, nhà lại có điều kiện, bố mẹ làm ăn buôn bán phát đạt, có nhà to trên thành phố. Mẹ kế rất vui khi biết tôi yêu Hương. Sau hai năm hẹn hò, chúng tôi tiến đến hôn nhân.
Gia đình Hương yêu cầu 200 triệu tiền sính lễ. Thực sự mà nói thì 100 triệu đối với gia đình tôi là quá nhiều, vì kinh tế nhà chúng tôi đâu có. Vì vậy tôi nói chuyện với bạn gái về thương lượng với bố mẹ có thể giảm bớt tiền sính lễ được không, nhưng Hương lại nói rằng số tiền đó là quá ít, nhà cô đã cất nhắc, suy tính cho tôi nhiều lắm mới đưa ra con số ấy.
- Nhà anh ở quê ít khách khứa, nhà em nhiều khách, bạn bè hai đứa cũng ở thành phố là nhiều nên đám cưới sẽ tổ chức tại khách sạn hạng sang trong thành phố luôn. Mẹ kế anh sống ở quê lâu ngày, không biết mấy việc này trên thành phố nên đám cưới sẽ do bố mẹ em đứng ra lo liệu hết. Vậy nên số tiền 200 triệu kia cũng không có gì to tát cả, phần là sính lễ phần là để góp vào tổ chức đám cưới luôn.
Mẹ kế sợ tôi và bạn gái cãi nhau nên đã đồng ý đưa tiền sính lễ là 200 triệu. Cuối cùng hai bên gia đình cũng thương lượng xong xuôi. Vào ngày cưới, tôi đứng đợi mẹ kế và em gái ở cửa khách sạn nhưng mãi mà chưa thấy đâu, rõ ràng là hôm qua tôi có dặn họ đến sớm rồi cơ mà. Bố tôi là con một trong nhà, thành ra chẳng có anh em họ hàng gì cả, tôi chỉ có mỗi mẹ kế và em gái là người thân tới dự đám cưới thôi.
Đám cưới sắp bắt đầu rồi mà mẹ kế vẫn chưa đến, tôi rất nóng ruột, sợ rằng có khi nào họ gặp phải chuyện bất trắc gì trên đường không. Lúc này, điện thoại của tôi nháy đèn, trên màn hình hiện lên hai chữ “em gái”. Khi tôi mở máy chưa kịp hỏi gì thì em gái đã nói: “Anh ơi, mẹ và em chúc anh đám cưới vui vẻ. Mẹ và em không thể đến dự đám cưới của anh được”.
Nghe em nói vậy, tôi vội vàng hỏi nguyên do. Hóa ra hôm qua Hương có gọi điện cho mẹ kế của tôi, nói rằng cô ấy không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của bà trong đám cưới vì chê bà nhà quê, nhưng dù gì đó cũng không phải là mẹ ruột của tôi nên không cần thiết phải tới. Tôi biết Hương vốn không thích mẹ kế của tôi, nhưng không ngờ cô ấy lại quá đáng đến mức này, vậy mà tôi cứ nghĩ mối quan hệ giữa hai người theo thời gian sẽ dần dần được cải thiện cơ chứ.
Tức giận, bất lực, tôi không kìm được mà tự tát vào mặt mình. Em gái nghe tiếng tát qua điện thoại, tưởng tôi đánh vợ nên vội vàng khuyên can:
- Anh ơi, anh đừng đánh chị dâu. Nhà chị giàu có, mai mốt sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh phát triển sự nghiệp. Mẹ và em không được tới dự đám cưới thì có gì đâu. Chỉ cần anh sống tốt là mẹ và em vui rồi. Anh phải sống thật hạnh phúc đấy nhé.
Nghe em gái nói tôi đau đớn muốn bật khóc. Tuy là mẹ kế, là em gái cùng bố khác mẹ nhưng họ chưa bao giờ coi tôi là người ngoài, lúc nào cũng suy nghĩ cho tôi, thương tôi như ruột thịt, vậy mà giờ tôi cưới vợ họ lại không được đến dự. Có lý nào lại vậy chứ? Ngay sau đó, tôi đi tìm Hương để hủy hôn.
- Em chán ghét mẹ kế của anh, chê bà ấy nhà quê, lạc hậu nhưng dù gì đó cũng là người đã nuôi anh khôn lớn thành người. Đó là mẹ anh, tại sao em lại đối xử với bà như thế chứ? Anh không thể chấp nhận được việc này, thôi chúng ta hủy hôn đi.
Nói xong tôi liền xoay người rời đi. Tuy không có công sinh nhưng mẹ kế có công dưỡng, từ lâu tôi đã coi bà là mẹ ruột của mình rồi. Hơn nữa, giờ Hương đã coi thường mẹ kế của tôi như vậy thì sau này cô ấy còn đối xử với bà như thế nào nữa. Nhà cô ấy giàu thật, nhưng cứ cái đà này tôi sợ về sau tiếng nói của tôi cũng không còn giá trị trong nhà mất.
Theo Phụ nữ Việt Nam