Tôi biết đến bóng đá chính xác là vào những ngày đầu năm học 1998-99. Sau mùa hè World Cup (điều mà mãi sau này tôi mới biết), tiệm tạp hóa duy nhất xóm tôi bán toàn những cuốn vở in hình danh thủ bóng đá kiểu như Zidane, Ronaldo, Suker, Batis và Raul. “Một trò chơi có 22 người cùng tranh nhau một quả bóng” - Mẹ tôi nói thế. Nhưng những đứa trẻ trong xóm thì lại hát vang: “Ronaldo, vừa lùn vừa béo vừa hô”.
Tôi có một ông anh họ say mê Batistuta gần như mạng sống. Phòng của anh tràn ngập hình ảnh của Vua sư tử xứ Tuscany, nhiều đến mức trong suốt thời ấu thơ của mình, tôi đã tin rằng, Batis chính là một phần ba của thế giới. Hai phần còn lại là gia đình gồm toàn những người say mê Argentina và những buổi học, nơi đám bạn suốt ngày cãi nhau xem giữa Batis và Ronaldo, ai mới là người xuất sắc hơn.
Nhưng mãi đến mùa hè Nhật – Hàn năm 2002, ông mới bắt đầu kéo tôi vào thế giới bóng đá với những trận bóng lúc 7h tối. Thời điểm ấy, cả xóm chỉ có đúng 1 nhà có tivi. Những đứa trẻ, không có tiền vào, đứng chen chúc bên ngoài để xem bóng đá qua khe cửa. Batistuta chấn thương nhưng vẫn cắn răng thi đấu. Nhưng Argentina tan vỡ. Anh tôi òa khóc. Mọi người òa khóc. Và tôi cũng òa khóc.
Cũng giống như bao nhiêu đứa trẻ thời ấy, chúng tôi không bao giờ có đủ tiền để mua một quả bóng tốt. Mười bảy nghìn một quả bóng da, trong khi “lương” của mỗi đứa mỗi tuần cũng chỉ có hai nghìn. Thêm nữa, các phụ huynh sẽ không bao giờ tha thứ nếu biết chúng tôi nhịn ăn góp tiền mua một thứ xa xỉ kiểu như bóng da. Bóng nhựa thì rẻ hơn, chỉ hai nghìn, nhưng chúng chẳng bao giờ trụ lại được quá một buổi chiều.
Kể từ khi quả bóng nhựa thứ 3 vỡ tan, một trong số chúng tôi đã nảy ra một phát kiến vĩ đại gần như có thể so sánh với việc Colombo tìm ra châu Mỹ: Nhét những quả bóng rách vào một quả ít rách nhất, sau đó quấn nhì nhằng các thể loại bọc nilon và dây thun lại thành một cục tròn tròn lăn được.
Chúng tôi cũng cố gắng thảo luận về đồng phục như trong tivi. Nhưng kế hoạch này đã thất bại, một phần vì cả đám không thống nhất được nên mặc áo vàng giống Brazil hay áo sọc xanh giống Argentina, nhưng phần lớn là vì chẳng có tiền mà mua quần áo.
Chúng tôi có chiếc tivi đầu tiên vào khoảng năm 2004. Năm đó, hình ảnh Kaka tràn ngập trên các bản tin bóng đá. Man Utd nhảy múa trong đoạn quảng cáo “Uống Pepsi, cổ vũ cho CLB Manchester United vô địch”. Arsenal của Thierry Henry bất khả chiến bại. Nước Pháp cúi đầu trước Hi Lạp nhỏ bé. Batis vĩnh viễn trở thành quá khứ. Năm đó, đối với những người thuộc lứa chúng tôi, là một năm cũng nhiều kỷ niệm như chính những ngày cuối cùng mùa giải 2014-15, khi những tượng đài vĩ đại là Gerrard, Lampard, Pirlo, Xavi… lần lượt rời bỏ chúng ta, vậy.
Rồi những trải nghiệm bóng đá khác bắt đầu tìm đến với PES, FIFA, FM và những trò chơi khác. Thật khó để phủ nhận rằng những trò chơi như thế này đã khiến chúng tôi gắn bó nhiều hơn với bóng đá. Chúng tôi có thể cãi nhau hàng giờ liền rằng Beckham sút phạt “lởm” hơn Juninho, rằng Rivaldo đáng ra không nên để dự bị cho Rui Costa, hay Carlos đá tiền đạo siêu hơn nhiều so với hậu vệ… những điều hoàn toàn đến từ những kiến thức trong game.
Tình yêu đó ngày xưa cũng cố tình thử thách tôi theo cái cách mà, mặc dù nghe qua có vẻ tréo ngoe, nhưng lại rất phổ biến với những cậu trai mới lớn mê bóng đá: Tôi đưa cô gái của mình đi chơi trong một buổi tối thứ bảy, định bụng sẽ dắt nàng vào xem Arsenal đá tại một quán cà phê quen. Nhưng nàng không thích bóng đá. Thề có trời! Buổi tối hôm đó là một trong những buổi tối ám ảnh nhất cuộc tình của tôi. Nàng buộc tôi phải lựa chọn, hoặc nàng, hoặc Arsenal. Dĩ nhiên là tôi phải chọn… Arsenal. Và nàng trở về trong nước mắt.
Tối hôm đó, Arsenal lại thua.
Trời mưa rất to, tôi khóc. Cô gái của tôi xuất hiện. Nàng không bao giờ hết giận tôi nhưng nàng cũng khóc.
Kỷ niệm giữa tôi và quả bóng cứ thế mà dày lên mãi.
Giờ đây, khi đã có rất nhiều mối lo khác nhau, tôi vẫn tiếp tục sống với bóng đá bằng những bài viết nho nhỏ hằng ngày của mình, bằng những buổi chiều giải trí trong FIFA Online 3 với dăm ba người bạn thân, bằng những trận bóng cuối tuần, và dĩ nhiên, bằng những trận bóng trên tivi nữa.
Vậy còn bạn, tình yêu bóng đá trong bạn là như thế nào? Hãy chia sẻ những kỷ niệm giữa bạn và quả bóng cho chúng tôi hoặc để lại bình luận ngay bên dưới bài viết này nhé.