Hôm đó, bố chồng nhờ tôi lấy số điện thoại của một người bạn trong máy ĐTDĐ
của ông. Đang bấm lấy số thì có tin nhắn đến, vì thế tin nhắn bị mở ra ngoài sự
kiểm soát của tôi.
Nhìn đi nhìn lại, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải… sang những đứa bạn,
tôi luôn thầm nghĩ mình là người phụ nữ may mắn, bởi vì đã lấy được người chồng
như mơ ước, cùng với gia đình nhà chồng rất nền nếp, gia giáo… Tuy nhiên, đến
một ngày cả thế giới hoàn hảo trong tôi sụp đổ, khi tôi phát hiện ra một sự thật
phũ phàng...
Gia đình chồng tôi là dân Hà Nội gốc với một nếp sống rất Tràng An như cách suy nghĩ của nhiều người về khái niệm điển hình của người Hà Nội. Khi biết tôi và anh yêu nhau, bố mẹ tôi rất yên tâm bởi vì xuất thân của anh với một lý lịch ổn như vậy. Gia đình anh không phải dạng giàu có, nhưng gia phong rất nghiêm khắc. Và các thành viên trong gia đình đều là những người có học nên cách đối đãi với nhau cũng đàng hoàng, không phải hà khắc kiểu phong kiến. Bố chồng tôi uy nghiêm nhưng cũng hết sức tình cảm, mẹ chồng thì giỏi giang nội trợ, tính cách cởi mở, tâm lý. Anh chị em của chồng, đều là những người có công việc ổn định, có chỗ đứng trong xã hội. Cả gia đình đoàn kết, đùm bọc và yêu thương nhau, tôn trọng dâu rể trong nhà.
Thời gian gần đây, chồng tôi thường xuyên đi công tác xa, nên mẹ con tôi về bên nhà ông bà nhiều hơn. Sang nhà ông bà nội, tôi có sự trợ giúp của mẹ chồng, bữa cơm trở nên ấm cúng hơn, các cháu có ông bà thì thích và ngược lại, ông bà có các cháu sang ở cùng cũng cảm thấy vui vẻ. Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói, nếu một ngày tôi không vô tình phát hiện ra bí mật tày trời.
Hôm đó, bố chồng nhờ tôi lấy số điện thoại của một người bạn trong máy ĐTDĐ của ông. Đang bấm lấy số thì có tin nhắn đến, vì thế tin nhắn bị mở ra ngoài sự kiểm soát của tôi. Tôi hoa mắt vì không tin nổi vào những gì mình nhìn thấy trên màn hình. Đó là một tin nhắn rất mùi mẫn được gửi bởi một người xưng "em" đầy những nhớ nhung. Số điện thoại người gửi tin nhắn đó không được lưu tên trong danh bạ điện thoại nên tôi rất hoang mang. Bởi vì hiện tại bố chồng đang dùng sim điện thoại mà chồng tôi đã từng dùng.
Tim tôi bỗng dưng đập loạn xạ, phấp phỏng suy nghĩ. Kiểm tra kĩ lại hộp thư thì hàng loạt tin nhắn “ướt át” khác được gửi từ cùng số điện thoại, nên tôi không còn vin vào suy nghĩ vớt vát rằng đó là tin nhắn gửi nhầm. Tôi hoang mang đến sợ hãi. Chồng tôi hay phải đi công tác nên mặc dù rất tin tưởng chồng nhưng tôi không thể không nghĩ rằng chồng tôi ngoại tình và đó là tin nhắn của người tình gửi đến.
Nhưng rồi suy nghĩ đó lại nhanh chóng bị loại bỏ bởi chồng tôi dùng sim này từ rất lâu rồi, còn những tin nhắn thì lại mới. Và thật bất ngờ, khi ở mục gửi đi cũng đầy những tin nhắn hẹn hò được gửi trong quãng thời gian rất gần. Như vậy, chồng tôi không phải là người "dính dáng" gì đến sự khuất tất này.
Tôi dẹp hết những suy nghĩ khổ sở nhảy múa trong đầu, coi như không biết gì, để có thời gian xem xét. Sau đó, một loạt các cử chỉ lạ của bố chồng tôi xuất hiện. Ví dụ, bình thường nhận các cuộc gọi điện đến, ông đều nói to trước mặt mọi người, nhưng có một số cuộc gọi, sau khi ông cầm điện thoại lên nhìn số, thì ông đi về phòng, đóng cửa lại và nói rất nhỏ. Và số điện thoại kia dù không ghi tên, nhưng bố chồng tôi lại thuộc lòng. Mắt ông đã kém, nên mỗi khi cần gọi đều nhờ con tôi bấm hộ, và ông cứ thế đọc số cho cháu bấm mà không mảy may "đề phòng".
Bình thường ông không khi nào rời tay khỏi chiếc điện thoại, nhưng một lần lúc ông đi tắm thì điện thoại réo liên hồi. Con trai tôi ngây thơ không biết những gì nên cầm lên nghe, vì tiếng phát ra loa ngoài nên tôi nghe được tiếng từ đầu dây bên kia. Tôi điếng cả người khi nhận ra đó là giọng nói của bà T – chủ nhân của số điện thoại "lạ" kia đồng thời cũng là bạn thân của gia đình chồng tôi.
Hóa ra bấy lâu nay, hai người đã lợi dụng vỏ bọc là chỗ bạn bè thân thiết để qua mắt mọi người. Trước mắt gia đình chồng tôi, họ diễn vở kịch bạn bè, tình thân, nhưng rồi họ hẹn hò, lén lút gặp nhau. Có lẽ nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng nổi đến một ngày bản thân mình phải đối mặt với sự thật khủng khiếp này. Tôi miên man suy nghĩ, tôi cảm thấy bế tắc khi một mình phải gánh bí mật động trời này.
Tôi không thể kể cho chồng, dù anh luôn là người có thể tâm tình với tôi tất cả những vui buồn của cuộc sống. Chồng tôi luôn coi bố tôi là thần tượng, từ nghề nghiệp đến cuộc sống riêng tư. Trong mắt anh, bố mẹ đã chung sống với nhau hạnh phúc, êm ấm, biết nhường nhịn nhau trong suốt mấy chục năm qua. Tôi không muốn phá vỡ hình tượng đẹp ấy trong lòng chồng tôi về hình ảnh người cha đáng kính. Và tất nhiên, với bản năng đầy lo âu của một người phụ nữ, tôi cũng không muốn chồng tôi có một tấm gương "xấu" để đi theo vết xe đổ kia. Mẹ chồng tôi thì khỏi nói rồi, bà luôn sùng bái và thần tượng chồng mình.
Bà chăm sóc ông như chăm bẵm một đứa trẻ, bà chiều chuộng và phục vụ ông tận tình. Bà coi việc chăm ông là hạnh phúc của đời mình. Bà là người phụ nữ hay lam hay làm, khéo léo và giỏi giang trong khoản nội trợ, chiều chồng, thương con cái hết mực. Đặc biệt, bà luôn coi những điều đó là điều hiển nhiên một người phụ nữ cần phải làm, không bao giờ kể công, hay than vãn. Trong lòng bà, ông cũng là một bức tượng đài vĩ đại, giỏi chuyên môn, biết thương vợ thương con, biết cầm lái gia đình có được ngày hôm nay.
Và tôi có chết cũng không bao giờ dám nói với mẹ chồng sự thật phũ phàng và đau đớn này. Bởi vì tôi không thể hình dung nổi hậu quả gì sẽ xảy ra khi bà biết sự thật. Anh em của chồng tôi đều là những người tốt, nhưng tôi cũng không dám nghĩ mình sẽ nói chuyện được. Như tôi đã nói, gia đình chồng tôi luôn yêu thương và bảo vệ lẫn nhau, con cái đều rất kính trọng và ngưỡng mộ ông bà.
Tôi không muốn quyết định điều gì xốc nổi, thứ nhất chắc gì mọi người tin tôi? Thứ hai, nếu mọi người đã tin tôi thì sẽ đối mặt với nhau như thế nào trước câu chuyện đáng xấu hổ này? Chắc chắn một khi sự việc vỡ lở ra, gia đình chồng tôi ai cũng sẽ có vết thương lòng, gương vỡ không thể lành lại được, bát nước hắt đi sao còn lấy lại được, khi mà các thành viên đều tự hào, hãnh diện về gia đình mình?
Nhưng nếu tôi im lặng giữ lại bí mật này cho mình, để tránh làm tổn thương mọi người, để mẹ tôi có chút thanh thản những năm cuối đời, để nguyên vẹn hình ảnh tốt đẹp của một người cha, người ông đáng kính trong mắt con cháu, tôi có phải đang vô tình tiếp tay cho mối quan hệ bất chính kia? (Bởi vì sự thực bố chồng tôi chưa từng nói một câu nặng lời với mẹ chồng, ngay cả như bây giờ tiền lương hàng tháng ông vẫn đưa hết cho bà, ông vẫn lo lắng cho con cháu từ việc lớn đến việc nhỏ đúng trách nhiệm của một người ông). Nhưng nếu tôi không có những hành động kịp thời, tôi lại lo lắng một ngày nếu chuyện kia bị người ngoài phát hiện thì gia đình tôi sẽ sống ra sao, đối mặt với hàng xóm, với những người bạn của gia đình theo cách nào khi sự việc chẳng tốt đẹp gì?
Bố chồng tôi xưa nay luôn đàng hoàng, đĩnh đạc trong mắt bạn bè đồng nghiệp, trong mắt bạn bè của các con… tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao ở tuổi xế chiều, ông lại "nảy sinh" ra những khuất tất đáng thất vọng như vậy, trong khi ở tuổi ông đáng lẽ vui vầy bên con cháu, vui thú điền viên, hưởng tuổi già trong thanh bình, yên ổn. Tôi thực sự rất khổ tâm, và cần một lời khuyên sáng suốt để có thể đưa ra một quyết định đúng đắn trước bế tắc này.
(Theo PL&XH)