Chúng tôi có cuộc hẹn với Thanh Bạch lúc 6 giờ sáng tại quán cà phê của một CLB bơi lội. Anh đến rất đúng giờ, và khi gặp rồi mới biết anh có việc riêng phải làm tới gần sáng. Anh chỉ chợp mắt trước khi đến chỗ hẹn trong khoảng ba giờ đồng hồ.
Khá áy náy, chúng tôi đề nghị anh về nghỉ ngơi, cuộc phỏng vấn có thể bắt đầu lại vào ngày mai. Nhưng anh không đồng ý, đã hẹn là hẹn, làm việc là làm việc. Anh cho biết ngủ sớm hay muộn thì anh cũng sẽ khởi động ngày mới vào lúc này, bắt đầu với việc bơi lội và thiền.
MC Thanh Bạch. Ảnh: TRUNG NGÔ |
Ở ngoài đời thực, anh trẻ trung, giản dị, khác hẳn với hình ảnh một “quý ông vui nhộn” trên sân khấu. Trong phút cao hứng, anh mở một mini show ngay tại quán cà phê, say sưa chơi đàn và hát. Quán cà phê sáng sớm, chỉ có hai khán giả
Kỷ luật cho mình nhưng dễ với người
- Cảm ơn anh đã dành cho Pháp Luật TP.HCM cuộc trò chuyện này. Anh đúng giờ và kỷ luật quá.
Thanh Bạch: Hồi xưa tôi học trường ĐH Sân khấu Điện ảnh ở Nga, môi trường đó khiến tôi trở thành một con người cực kỳ có kỷ luật. Khi về Việt Nam thì nếp sống kỷ luật lại đâm ra chệch choạc. Các hội hè, đám tiệc, mình tới sớm nhưng thường người ta tới trễ, mất công chờ rồi quạu.
Đám tiệc tới trễ còn dễ thông cảm, ngay cả đi làm việc với nhau người ta cũng xem việc đi trễ là bình thường. Hồi xưa tôi hay quạu chuyện đi trễ lắm, trễ năm phút là tôi quạu rồi.
Nhưng rồi tôi dần thay đổi theo kiểu giữ kỷ luật cho mình nhưng thông cảm cho người khác. Nếu tôi hẹn bạn mà bạn không đến thì tôi sẽ nghĩ chắc bạn bận việc đột xuất gì rồi. Nếu gọi mà bạn không nghe thì chắc bạn để điện thoại đâu đó. Nghĩ vậy tôi thấy mình nhẹ nhõm và vui vẻ. Tôi nhận ra sống ở Việt Nam cái gì cũng co giãn được cả nên mình phải hiểu và thông cảm cho điều này.
Tôi có một người bạn Nhật, làm việc ở đây 15 năm, sau khi hết thời gian làm việc ông xin ở lại tiếp tục làm. Lý do là ở đây ông làm sếp, đi đưa về đón, mọi việc đều được nhân viên chăm chút, mọi việc đều có thể dàn xếp. Khi về Nhật dù cũng là làm sếp nhưng ông sẽ phải tự đi tàu điện, tự làm mọi thứ, giờ giấc rất kỷ luật. Nói tóm lại là phải tái thích nghi với môi trường kỷ luật đó.
Hai bối cảnh xã hội khác nhau đòi hòi sự thích ứng khác nhau, nếp sống khác nhau là đương nhiên. Hiểu được điều này tôi không phiền lòng nữa. Tôi thấy sống ở đâu cũng vui hết. Tôi trở nên dễ chấp nhận, bao dung cho mọi người và cho chính mình.
Tôi ít khi có một ngày bình thường
- Một ngày bình thường của anh bắt đầu thế nào?
Một ngày bình thường ư? Tôi ít khi có một ngày nào bình thường, không ngày nào giống ngày nào cả. Ngoài những kế hoạch công việc phải tuân thủ thì khoảng thời gian còn lại tôi luôn bị cảm xúc đưa đẩy.
Như sáng hôm trước, tôi dậy 5 giờ để chuẩn bị bơi. Trên đường đi tự nhiên nhìn thấy gốc mít đeo đeo trái, thế là dừng lại ngắm. Rồi ngắm sang bên kia đường, thấy cây bông lồng đèn đẹp quá. Vậy là tôi thơ thẩn đi quanh gốc cây, ngắm cây, ngắm bông, rồi nhặt một bông thiệt đẹp đem về.
Về ngắm thấy đẹp quá tôi bèn lấy màu ra vẽ mà quên luôn sáng đó mình định làm gì. Tôi vẽ say sưa, hạnh phúc. Rồi tôi bắt đầu hát, hát một mình, rồi sáng tác được luôn một bản nhạc và chìm đắm mãi trong đó. Tôi thấy đời vui quá.
- Điều đó cho thấy anh vẫn giữ được một tâm hồn trẻ trung, háo hức với cuộc đời. Điều gì tạo nên một Thanh Bạch có tâm hồn như thế? Anh có định công bố các tác phẩm nhạc, họa của mình tời công chúng không?
Tôi sáng tác nhạc và vẽ tranh hơn 20 năm qua, có rất nhiều bài hát tôi vẫn hát cho riêng mình. Tôi chưa công bố, tôi vẫn giữ cho riêng mình. Nếu một lúc nào đó tôi công bố thì tôi sẽ công bố với nghệ danh khác.
Tôi sinh ra trong gia đình rất yêu thương nhau, mọi người rất lạc quan vui vẻ nên tánh tôi vui vẻ lạc quan. Tôi thích tạo ra cho riêng mình một không gian cầu kỳ, thú vị để thưởng thức cuộc sống.
Tôi nghe nhạc Ấn Độ, tôi quấn khăn Ấn, nhảy múa với trống Ấn Độ. Một người Ấn Độ đã tặng tôi chiếc trống rất đẹp khi thấy tôi nhảy theo nhạc Ấn. Tôi cũng hay thay đổi bài trí trong nhà để luôn mới mẻ.
Ngay cả khi đi vòng vòng bờ hồ bơi, trong đầu tôi ngân lên điệu nhạc cha cha cha, tôi sẽ đi theo điệu cha cha cha, rồi qua rumba. Mọi người nhìn tôi cười ngặt nghẽo nhưng mà tôi vẫn tự nhiên.
Tôi luôn đầy năng lượng. Tôi cứ bước đi thoải mái và khi bước ra sân khấu, các tác phong của tôi cứ thể tự nhiên hòa vào nhạc, tôi không phải cố gắng gì cả. Mọi thứ tôi thể hiện trên sân khấu đều đã có trong thế giới riêng của tôi rồi, tôi không phải gồng lên hay cố gắng gì cả.
“Tôi không còn quan tâm đến hào quang”
- Anh là một người đứng trên bục thành công của nghề MC khá lâu bền, đến tận bây giờ, không có nhiều MC có sức hút lâu dài như thế. Anh có hài lòng với những thành tựu của mình không?
Tôi hài lòng với tất cả mọi thứ mình đã cố gắng và làm, chứ không chỉ là làm nghề MC. Nhưng thành thật là tôi không còn quan tâm đến hào quang nữa. Tôi đã rũ bỏ chiếc áo hào quang lâu rồi.
Tôi đã từng được VTV bình chọn là gương mặt của năm, là người dẫn chương trình truyền hình nhiều nhất Việt Nam, là kỷ lục gia bởi vì tôi làm tới 265 chương trình trong một năm.
Thời điểm đó thời gian dành cho gia đình bằng zero, các chương trình đã mua hết thời gian của tôi.
Bây giờ công danh sự nghiệp không còn quá quan trọng nữa. Tôi nhìn thấy nhiều bạn muốn đến cây thông cô đơn ở Đà Lạt để check-in, chụp hình. Thấy chưa, người ta vui quá chừng, đâu cần danh vọng gì mới có thể vui.
Mình muốn vui chỉ cần lòng mình phải nhe nhõm, sức khỏe mình phải tốt. Lòng mình không vui thì đứng trước thiên đường cũng không thấy đẹp. Sức khỏe không tốt thì muốn đi ngắm cây thông cũng đâu có được. Sức khỏe bây giờ quan trọng hơn nhiều.
Khi hiểu đủ sâu sắc về cuộc đời, tôi nhận ra các danh vọng, các giải thưởng đó cũng chỉ là ảo thôi. Đã ảo thì dù bây giờ có vinh quang hay thôi vinh quang tôi cũng không bị nặng lòng nữa. Tôi đến nơi nào người ta trọng vọng cũng được, mà không trọng vọng cũng được.
Thời SV tôi còn ngồi ở bậc cầu thang, gọi là lót dép hóng đó, ngồi hóng các đoàn nghệ thuật lớn đi biểu diễn. Hồi đó SV chúng tôi được một vài suất đi xem nghệ thuật, tôi luôn đi sớm nhất để xin suất vào xem. Tôi thấy quãng thời gian đó rất hạnh phúc.
Còn bây giờ đứng trên các sân khấu lớn hay chỉ làm việc ở những nơi rất ít người, có một – hai khán giả, tôi cũng cảm thấy như nhau và tận tâm như nhau.
- Tôi biết là anh cũng đang làm công việc đào tạo cho thế hệ trẻ. Với những người khát khao theo nghề MC để nổi tiếng, anh sẽ truyền cảm hứng gì cho họ?
Tôi chân thành nói với các học trò của mình, tôi sống như một bông hoa giữa rừng, cứ tận sức mà tỏa hương. Tôi không quan tâm là mọi người sẽ yêu thích bông hoa đó hay không, sẽ chạy đến chiêm ngưỡng hay không. Tôi phải hiểu bản thân mình nhất, và thích việc mình làm, cố gắng hết sức, chỉ vậy thôi.
Mục đích của tôi khi làm nghề là sự hiện diện của mình phải mang lại niềm hạnh phúc, cảm hứng cho người khác. Nên tôi đã đi vào nhà dưỡng lão, vào trại trẻ mồ côi, chỉ cần vài ba người nghe mình nói và nở nụ cười, thế là tôi hạnh phúc, thế là tôi thấy mình thành công.
Ai định tự tử, chỉ cần họ nghe mình nói mà nghỉ tự tử cũng là thành công rồi. Khi yêu công việc của mình, làm tới cùng vì nó, thì bạn sẽ thành công, rồi nổi tiếng thôi. Còn bước vào nghề với mưu cầu sự nổi tiếng trước thì có khi bạn không đat được gì cả.
“Tôi yêu thiết tha gia đình, cháu nội là tất cả”
- Nhiều khán giả rất muốn biết về chuyện tình cảm riêng tư của Thanh Bạch hiện nay?
Để tôi nói về tình yêu của tôi luôn đi. Tôi không có lúc nào không yêu, tôi yêu hơn 90 triệu người, đó là tình yêu của tôi. Còn tình yêu khác, rất lớn, rất thiêng liêng, là số 1, đó chính là gia đình tôi.
Những ngày cuối tuần, ngày nghỉ, tôi dành hết thời gian cho gia đình. Nhiều người lo lắng nếu tôi ưu tiên gia đình như thế khán giả sẽ quên mất tôi. Nhưng nếu tôi bỏ quên gia đình, ai sẽ hối hận giúp tôi. Ngày trước tôi đã làm việc đến không có thời gian cho gia đình. Tôi bây giờ ưu tiên thời gian cho gia đình số một. Giờ tôi có cháu nội rồi, cháu tôi là fan cuồng của ông nội đó. Tôi và con bé rất gắn bó, nó đeo ông nội nhất nhà. Từ khi có cháu, cuộc đời tôi đầy cảm xúc và vô cùng hạnh phúc.
Khi có cháu, tôi yêu gia đình gấp nhiều lần. Ngày xưa mình thương con nghĩ là mình thương nhất trên đời rồi đó, vậy mà giờ có cháu, mình mới hiểu mình có thể thương cháu hơn cả vị trí số một, gọi là đặc biệt đó.
Ngoài ra, tôi dành thời gian đọc sách nữa. Tôi rất coi trọng việc đọc sách. Tôi đọc sách bất cứ lúc nào, lúc đi chuyển trên xe, lúc giải lao giữa giờ làm việc. Sách mở ra cho tôi nhiều chân trời mới và giữ cho tôi luôn có đủ đầy cảm xúc để làm việc. Tôi luôn quan sát học hỏi mọi người. Ngay khi đang trò chuyện với bạn đây, tôi đã chú ý học hỏi từ bạn được một vài điều.
Hàng ngày tôi đều trò chuyện với những người mới, bao gồm cả chú bán vé số trên đường, chị tiểu thương ở chợ… họ luôn có những câu chuyện làm tôi vui, có điều mới mẻ cho tôi chiêm nghiệm.
- Anh có cuộc sống thú vị như vậy, chắc là ngoài đời cũng như trên sân khấu, anh luôn là một quý ông vui vẻ?
- Tôi cũng có những lúc buồn đâu và cô đơn đó chứ. Chúng ta sinh ra đã phải trả giá rồi. Nỗi cô đơn là cái giá mà tất cả chúng ta phải trả, không chỉ nghệ sĩ, chỉ có điều nghệ sĩ nhạy cảm hơn với nỗi cô đơn nên “hưởng thụ” nó ở mức sâu sắc hơn thôi.
Ai sống không cô đơn chắc không phải con người. Nhưng tôi không sợ hãi nỗi cô đơn. Khi cuộc sống đẩy tôi vào hoàn cảnh cô đơn, tôi thưởng thức nó. Khi bị phụ bạc, bị vùi dập thì tôi khóc cho đã, thưởng thức cho đã nỗi đau đó đi, rồi tôi lại trở thành con người mới. Rồi bước ra sân khấu lại cháy hết mình.
Mỗi lúc hạnh phúc hay đau khổ tôi đều chìm đắm vào thế giới riêng mình với nhạc, họa và cô đơn. Nhưng phiêu xong thì tôi lại quay trở lại cuộc sống, dành thời gian hít thở, thiền và chiêm nghiệm về những bài học mới của cuộc sống.
Theo plo.vn
Hyun Bin viết thư cho người hâm mộ bằng 4 thứ tiếng
Tài tử phim 'Hạ cánh nơi anh' tiếp tục đốn tim fan bằng sự quan tâm và hành động không khác gì soái ca.