Cô gái trẻ khẳng định chồng tôi là "tác giả", còn chồng tôi một mực kêu oan, anh chỉ là người "đổ vỏ" cho ai đó mà nay vì không tìm được kẻ "ăn ốc" nên cô gái quán đến bắt đền chồng tôi.
Đường làm chưa xong mà tối nào cũng như có hội, mấy hộ dân may mắn còn đất hoặc mấy hộ bỗng dưng như trúng số độc đắc được nhoi ra mặt đường chớp thời cơ mở quán. Nào là quán cơm, quán phở, quán cafe giải khát, cả quán karaoke, rồi nhà nghỉ đua nhau mọc lên san sát mà chủ yếu là để phục vụ cho đám lái xe tải, xe khách qua lại như mắc cửi trên lộ cả ngày lẫn đêm.Cái tin một phần đất của làng chạy dọc theo con lộ được nhà nước đền bù để mở rộng giao thông đường bộ, khiến không những nhiều hộ nhận tiền vui mừng, mà cả những hộ ở xa đường như gia đình tôi cũng thấy phấn khởi. Vì đường mở đến đâu cuộc sống của toàn dân khởi sắc đến đó, có đường là có giao thương, có nhà hàng, có chợ cho dân lành thu nhập từ những sản phẩm mà bấy lâu nay chỉ tiêu thụ quanh quẩn trong làng, ngoài xóm.
Trong làng quán xá, nhà hàng mở lên như nấm sau mưa, quán cafe võng của ông bà chủ trên phố về mua đất của làng mở ra thật đắt khách, vì giá cả bình dân, lại có không gian thoáng đãng, mát mẻ do vườn cây ăn quả lâu năm của chủ cũ để lại. Khách vào uống cafe mỗi người một võng, vừa thưởng thức cafe theo yêu cầu, vừa thư giãn theo nhịp đu đưa của chiếc võng dưới bóng mát phủ rợp của hàng cây cùng tiếng chim líu lo trên cành, khiến ai đã đến một lần thì khó từ chối lần sau được.
Tiếng lành đồn xa, không những thanh niên nam nữ trong làng ghé quán, mà đến ông chồng đã ngấp nghé tuổi 40 của tôi cũng ngày ra ruộng, tối về cơm nước xong là đóng bộ ra quán võng giữ lấy 1 chỗ ưng ý để tán gẫu với bạn bè.
Nghĩ thương chồng gần nửa đời người bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chưa có ngày hưởng thụ cho bằng bạn, bằng bè nên tôi không ngăn cản, ngược lại lâu lâu không thấy chồng đóng bộ ghé quán tôi còn dúi tiền vào tay chồng giục chồng đi cafe võng cho thoải mái.
Thực ra con trai đầu 19 tuổi đã ra huyện học lái xe, con gái thứ 15 tuổi đã thừa sức giúp việc nhà nên chồng tôi có đi đây, đi đó tôi cũng không vì thế mà bận bịu, vất vả gì.
Một điều làm tôi thấy mình có công với chồng là mỗi lần đi cafe võng về, chồng luôn vui vẻ, nói cười luôn miệng chứ không lầm lì, kín tiếng như trước nữa. Chồng mê cafe võng giá bình dân được mấy tháng thì tôi nhận ra anh có nhiều thay đổi. Thời gian chồng vắng nhà lâu hơn, anh hay chủ động hỏi tiền mà lần sau nhiều hơn lần trước, khiến tôi bắt đầu ngờ ngợ chồng có điều gì khuất tất cố tình giấu tôi.
Rồi cái tin chồng tôi mê cô gái phục vụ ở quán võng cũng đến tai tôi. Đang tính chuyện hỏi chồng cho ra nhẽ thì tối hôm qua một cô gái trẻ, ăn vận cũn cỡn như người thiếu tiền mua vải, son phấn như trát đến tận nhà tôi tố chồng tôi hứa sang đất cất nhà cho cô, thề bồi với cô là sẽ bỏ vợ để cưới cô về sống chung nên cô mới chịu giữ cái thai lại để đẻ. Vậy mà đến nay bụng cô đã đội áo lồ lộ không giấu nổi, còn chồng tôi lần lữa có ý định "quất ngựa truy phong"?
Cô gái trẻ khẳng định chồng tôi là "tác giả", còn chồng tôi một mực kêu oan, anh chỉ là người "đổ vỏ" cho ai đó mà nay vì không tìm được kẻ "ăn ốc" nên cô gái đến bắt đền chồng tôi. Liệu chồng có thực sự oan không mà tôi bênh vực? Ma ăn cỗ ở đâu, lúc nào chỉ có chồng tôi mới biết được mà thôi.
Chuyện ít biết về quán ăn hơn 100 năm ở Bình Thuận
Phan Thiết từ xa xưa đã có nhiều sản vật, công trình, cơ sở nổi tiếng khắp trong Nam ngoài Bắc tồn tại đến ngày nay. Nam Thạnh Lầu, Kim Sơn Lầu là hai trong số những niềm tự hào của người Phan Thiết (Bình Thuận).
(Theo Tiền Phong)