Khi tôi lên 12 tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh, vài năm sau cha tôi cũng mất vì già yếu. Tôi trở thành trẻ mồ côi, con đường học hành tưởng chừng phải bỏ dở vì gánh nặng mưu sinh.
Nhưng đúng lúc tôi tưởng phải nghỉ học thì mẹ nuôi tôi xuất hiện. Gia đình mẹ giàu có, nhà neo người. Qua một vài kênh thông tin kêu gọi từ thiện, mẹ đến tìm tôi, muốn nhận nuôi tôi. Mẹ nói mẹ chỉ có một đứa con trai, đang muốn có thêm một cô con gái. Tôi về ở với mẹ, mẹ sẽ lo cho tôi đầy đủ. Và tôi, tự nhiên lại thành đứa trẻ có gia đình.
Mẹ nuôi tôi không có chồng, chỉ có một cậu con trai. Mẹ buôn bán kinh doanh, kinh tế dư giả. Sự thật như mẹ nói, mẹ đã chăm lo cho tôi đủ đầy, nuôi dạy tôi một cách nghiêm khắc. Mẹ dạy tôi cả cách chăm sóc anh trai. Anh ấy là một người bị thiểu năng trí tuệ nhẹ, không nhanh nhẹn như người bình thường.
Thời gian qua đi, tôi lớn lên, không xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn. Tôi tốt nghiệp đại học, đi làm, bắt đầu có những mối quan hệ khác. Nhưng mẹ kiểm soát các mối quan hệ của tôi rất chặt đặc biệt là quan hệ khác giới, nhiều lần còn lén kiểm tra điện thoại, tủ cá nhân của tôi. Mẹ luôn nói xã hội bây giờ người xấu thì nhiều, người tốt thì ít, với đàn ông cần tránh xa cảnh giác.
Tôi luôn nghĩ rằng mẹ lo lắng cho tôi nên mới làm vậy. Cho đến một hôm, có một cậu bạn đồng nghiệp mà tôi có cảm tình đưa tôi về nhà sau buổi liên hoan muộn ở công ty. Có lẽ mẹ đã đợi ở cổng từ lâu, vừa thấy tôi và cậu ấy về đã lao ra mắng chửi tôi con gái mà đi khuya là hư hỏng này nọ khiến cả cậu bạn và tôi đều khó xử.
Mẹ nói mẹ đã từng bị đàn ông lừa dối, mọi đàn ông trên đời đều không đáng tin. Mẹ không muốn tôi khổ sở. Nhưng điều cuối cùng tôi nhận ra chính là mẹ đã "dành phần tôi" cho một người, đó là con trai mẹ.
Mẹ nói ra điều đó khi trải qua một trận ốm. Đời mẹ sinh ra một đứa con trai sau khi bị người tình phụ bạc. Mẹ lao vào làm ăn, kiếm tiền, lo cho anh ấy tất cả, nhưng mẹ chưa bao giờ yên tâm về anh.
Ngay từ khi nhận nuôi tôi mẹ đã có những kế hoạch của riêng mình: Nuôi dạy tôi thật tốt, bằng cả vật chất và tinh thần để sau này tôi sẽ thay mẹ lo cho anh. Nhưng chăm lo với tư cách em gái vẫn chưa đủ, mẹ muốn tôi làm vợ anh.
Đối với tôi, đây là một cú sốc bởi chưa từng nghĩ đến. Mẹ nói: "Mẹ tuy không sinh ra con, nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con cho đến bây giờ. Con có thể đền đáp chút công ơn này cho mẹ thỏa lòng không? Mọi tài sản mẹ cả đời dành dụm sau này sẽ là của con hết". Tôi biết ơn mẹ bởi công nuôi dưỡng, cũng thương anh như anh trai của mình. Nhưng làm vợ anh thì tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi đã tránh mặt mẹ nhiều ngày sau buổi nói chuyện đó. Nếu không có mẹ thì tôi đã không có ngày hôm nay. Nếu không có mẹ thì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi nghèo khổ dở dang học hành. Không có mẹ thì tôi đã không có những tháng ngày được chăm sóc ấm êm, học hành tử tế. Công ơn ấy tôi phải đáp đền, nhưng đáp đền bằng cách mẹ muốn ư?
Tôi là một cô gái bình thường, biết mơ mộng biết yêu đương. Tôi đã có tình cảm với một người, dù chưa đậm sâu nhưng mọi thứ đang bắt đầu chớm nở. Tôi muốn yêu và được yêu, được sống với người đàn ông mình sẽ lựa chọn.
Sẽ thế nào nếu tôi chấp nhận làm con dâu của mẹ? Sẽ thế nào nếu tôi khước từ mong muốn của mẹ?
Đã mấy lần tôi nung nấu ý định rời khỏi nhà, tôi đã đủ lông đủ cánh để tự lo cho mình rồi. Nhưng tôi không đủ dũng cảm. Nếu tôi làm như vậy có phải là quá vong ân bội nghĩa, quá nhẫn tâm vô tình? Nhưng tôi thật sự không cam tâm làm con dâu của mẹ.
Đêm tân hôn, mẹ chồng đòi con dâu đưa lại 2 chỉ vàng cưới
Đêm tân hôn, mẹ chồng bước vào phòng ngủ, nằng nặc bắt tôi đưa vàng cưới cho bà theo truyền thống gia đình.
Theo Dân trí