- Sau khi đăng tải bài viết
"Thạc
sĩ ngoại bị từ chối nơi rải thảm đỏ" - hàng trăm ý kiến gửi về Tòa
soạn. Ý kiến đồng tình có, chia sẻ với tác giả cũng nhiều. Thậm chí có ý kiến muốn tranh luận lại với tác giả...Đa phần các ý kiến
đều băn khoăn về "cơ chế đãi ngộ" đang có bất cập?
Vì nghèo, tiến sĩ bỏ viện ra đi
29.000 tiến sĩ và chiến dịch xóa bỏ ‘xôi chấm xôi’
Đến 2020 sẽ có 29.000 tiến sĩ dạy đại học
Hãy tự đứng lên
Bạn đọc Mộc Lâm góp ý, tôi chỉ là công nhân bình thường. Qua bài viết của anh thì tôi cũng đúc kết kinh nghiệm là có phải thực sự có cần lắm không khi phải vào các cơ quan như vậy. Hãy tự đứng lên một mình bằng cách này hay cách khác mà mình cho là tốt nhất.
![]() |
Cùng quan điểm, bạn Nguyen Phuc Loc trấn an: "đừng kêu ca bạn ơi. Kêu ca có ích lợi gì đâu. Nếu bạn thực sự có tài thì hãy tự mình xoay sở đi. Không làm cho nhà nước thì làm cho tư nhân có sao đâu..."
Còn bạn đọc Lê Bình đặt câu hỏi, theo các bạn trong giáo dục có cái việc mà thời gian gần đây nhiều người có nhắc đến không? Đó là "lợi ích nhóm" theo tôi thì cũng là chuyện thường ngày. Cũng thông báo Chỉ tiêu, cũng Quy định, cũng Tiêu chuẩn, cũng Ràng buộc... nhưng thực hiện thì Bạn ở quê có tiêu chuẩn khác các Thầy ở Trường ĐH, khác các Bác, các Chú ở cục vụ viện. Nên để đạt được mong muốn của mình bạn lại phải học thêm chút ít nữa. Nhưng em nghèo lắm thầy ơi - bác ơi - chú ơi". Và trước mắt còn phải chuẩn bị tinh thần để đóng lệ phí giao thông nữa.
"Chỗ nào cũng đầy, cũng đủ cả lấy đâu mà nhận thêm người vào? Nhận vào thì ai ra? Nói là tuyển dụng nhân tài nhưng nói thật đâu phải vậy. Thạc sỹ, tiến sỹ ăn thua gì. Tại chức mà "con ông cháu cha" thì nhận ngay. Cán bộ chuyên tu, tại chức làm lãnh đạo trong các cơ quan nhà nước thì làm sao ổng nhận mấy anh Thạc sỹ, tiến sĩ bài bản được, nhận vào thì làm sao bố trí công việc. Thôi thì cứ nói hết chỉ tiêu thế là xong' - bạn đọc Nguyễn Đức Thành nêu quan điểm.
Một bạn đọc không nêu tên chia sẻ, tôi cũng đang nhận được cái học bổng 322 và đang làm thủ tục để đi. Quả thật quá nhiều thủ tục và ràng buộc. Không chỉ về thủ tục yêu cầu bên bộ mà bên phía trường cũng không kém. Nào là cam kết nào là trách nhiệm.... Thật rắc rối.
"Tôi cũng xin học bổng của nước ngoài, nhưng để được trường cho đi học thì đúng là quá vất vả. Nhiều lúc chỉ muốn bỏ cho xong nhưng lại tiếc những năm tháng mình đã theo nó, đã cống hiến" - bạn đọc Nam tâm sự.
Mong anh Hải trả lời....
Bên cạnh các ý kiến cho rằng, bài viết hay và thẳng thắn thì cũng có nhiều ý kiến tranh luận lại. Bạn đọc Anh Quân có một số câu hỏi cho anh Lê Văn Hải. Một là, các trường ĐH, CĐ mà anh đã nhắc đến sẽ làm gì khi các giảng viên của họ đi học tập tại nước ngoài trong 2 năm: Công tác tổ chức - giảng dậy, công tác phát triển nguồn nhân lực, công tác nâng cao chất lượng đào tạo sẽ được thực hiện cụ thể thế nào khi không ổn định được về nhân sự? Hai là, các giảng viên sau khi đi học ở nước ngoài 2 năm về có khẳng định 100% quay lại tiếp tục làm việc cho trường không? Ba là, tại sao không chọn đi học trước khi xin việc vào các trường, hay mục đích xin vào các trường là để có cơ sở, có điểm tựa để phục vụ đi học nước ngoài?
Còn độc giả Huỳnh Khánh Duy cho rằng, bài viết của anh Hải quá áp đặt chủ quan. Tôi không nghĩ một người được đi học ở nước ngoài về mà lại "ngu ngơ" và thiếu thông tin đến vậy, để rồi quy chụp này nọ. Thứ nhất, thông tin về học bổng 322 của Nhà nước (do Bộ GD và ĐT là đầu mối quản lý) được cập nhật và thông báo rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng, ở các cơ sở đào tạo đại học, trên trang web của Bộ (www.moet.edu,vn) và trên trang web của Cục Đào tạo với nước ngoài (www.vied.vn). Thứ hai, trong thời gian cán bộ đi công tác, học tập dài hạn ở nước ngoài được hưởng 40% lương là phù hợp với các quy định hiện hành của Nhà nước (Nghị định số 204/2004/NĐ-CP ngày 14/12/2004). Thứ ba, việc cam kết trở về làm việc và bồi hoàn kinh phí cũng căn cứ theo Luật Cán bộ, công chức, Luật viên chức cũng như Nghị định số 54/2005/NĐ-CP ngày 19/4/2005.
Và bạn đọc Nguyễn Phan đề xuất, bạn Hải nên nói cụ thể bạn có bằng thạc sỹ về ngành gì để bạn đọc còn có thể chia sẻ cùng. Chỉ nêu chung chung như vậy mà trách cứ cơ quan tuyển dụng thì chưa đủ thuyết phục. Vì đâu phải bất cứ bằng thạc sỹ loại giỏi nào cũng buộc người ta tiếp nhận mình được. Ví như cái nhà bạn mình đang ở quá chật hẹp, mình mang đến tặng bạn một bộ sa lông thật hoành tráng, vì không có chỗ đặt bộ sa lông bạn mình không nhận, không lẽ mình trách bạn mình?
Tuyển dụng công chức có vấn đề?
Bạn đọc Kiều Vân (Quảng Ngãi) nêu thực tế, tỉnh có cơ chế khuyến khích nhân tài đăng trên trang điện tử của tỉnh. Tôi cũng giới thiệu cho con của một người thầy học trường ĐH tốp ten của TP.HCM kết quả tốt nghiệp loại giỏi. Nhưng các sếp lắc đầu sau đó nhận dân lập, từ xa, liên thông tại chức.... Có thể nói một điều, cách tuyển công chức và trọng dụng nhân tài ở Việt Nam sao phức tạp quá?
Thực tế này cũng được độc giả tên Dũng đưa ra, tôi cũng đi học cao học với nguồn ngân sách của tỉnh Đồng Nai, rồi khi học xong đi về thì không cơ quan nào nhận. Đơn vị chủ quản phán một câu: "Ở đây chúng tôi không có chức năng tìm việc ở cơ quan của tỉnh Đồng Nai cho anh, anh phải tự tìm, anh không xin việc được ở cơ quan nhà nước tỉnh Đồng Nai thì anh bồi hoàn toàn bộ chi phí đã nhận". Nghe mà buồn.
Bạn đọc DoanMG chạm bức xúc và cho rằng, bài viết phản ánh quá chuẩn vì thực chất nói là đãi ngộ và chiêu hiền chỉ là câu "bánh vẽ". Chính sách đãi ngộ gì mà thay đổi một năm mấy lần, mỗi thay đổi họ chỉ cần một tờ giấy gọi là "Quyết định chế độ đãi ngộ" thế là xong. Còn nhân sĩ, trí thức cứ "tưởng bở" rồi "vỡ mộng" ngay ngày đầu tiếp xúc, rồi làm việc nữa chứ. Một số cơ quan và ngành có hẳn trong danh mục đãi ngộ rất oách, nhưng khi nhân sĩ vào phỏng vấn, xin việc, nhà chức trách còn gây khó bằng những thủ tục rườm già, thỏa thuận lương này, phụ cấp nọ, đến khi kí hợp đồng làm việc chính thức thì tất cả chỉ là "lương hơi" bốc khói mất, mà khi đó đã xin nghỉ làm cơ quan cũ rồi, nhân sĩ biết làm thế nào? đành kí làm tạm thăm thú tình hình rồi tính tiếp. Đãi ngộ là thế đấy, nhân sĩ, trí thức cấp tiến hãy cẩn thận.
"Tôi hoàn toàn đồng ý với anh Lê Văn Hải" - bạn đọc Bùi Giáng nêu quan điểm. Đây là chuyện có thực 100%, bởi vì vào thời của chúng tôi, lứa tốt nghiệp ĐH những năm 80-90, chuyện cho đi học nước ngoài rồi về không dùng là "chuyện thường ngày ở huyện". Nếu là con em gia đình không có quyền thế thì khi đưa đi học còn chuyển sang trái nghề nữa. Trường tốt và phù hợp với ngành của mình thì họ chèn con em họ vào mất rồi....Suy cho cùng, chừng nào còn độc quyền lãnh đạo, còn "xin cho" thì còn cửa quyền. Bởi vậy có người nói xã hội Việt Nam "khó phát triển" là hoàn toàn có cơ sở.
- Nguyễn Hiền (tổng hợp)