Sáng, anh vừa đến chỗ làm thì tin nhắn zalo em gửi đến:
- “Nếu một người vẫn yêu một người nhưng không còn tin người đó như trước nữa thì phải làm sao?”
- “Không có cách nào, chỉ biết tin thôi”
- “Nếu cố gắng cũng không tin được?”
- “Thì kết thúc thôi”
Em không nhắn gì thêm, anh cũng không muốn nói gì thêm nữa. Nếu có, anh chỉ muốn nói với em: Anh rất mệt mỏi, anh mệt mỏi thật sự rồi.
Tất cả bắt đầu từ tháng Mười năm ngoái, khi em vô tình đọc được tin nhắn anh và một cô gái nhắn tình cảm cho nhau. Anh thừa nhận anh sai, thật sự đó chỉ là phút xao lòng bất chợt, anh hứa sẽ chấm dứt, sẽ toàn tâm toàn ý với gia đình, với mẹ con em.
Anh biết, em rất thất vọng, rất buồn khổ, nhưng em nói “em tha thứ cho anh, đừng có thêm bất cứ một lần nào nữa”. Cảm kích sự bao dung của em, anh đã cố gắng để làm một người chồng chu đáo và tốt hơn cả trước kia. Anh vẫn yêu em rất nhiều, chẳng có gì là khó khăn để yêu em nhiều hơn nữa.
Nhưng, mọi sự cố gắng của anh đều không thể khiến em quên đi một lần lầm lỗi. Em chợt nắng chợt mưa, chợt vui chợt buồn, em nồng nàn với anh nhưng rồi sau đó lại lạnh nhạt đến khó hiểu. Đôi lần em chợt khóc, nói không quên nỗi ám ảnh bị phản bội dối lừa.
Anh càng vỗ về, em càng làm căng. Để em yên tâm, anh đã cố gắng đi về đúng giờ, từ chối những cuộc nhậu. Đi đâu anh cũng mong nhanh chóng trở về nhà để em khỏi suy nghĩ linh tinh. Em nói tha thứ cho anh nhưng em không còn tin anh.
Ngày nào anh cũng thấy em tìm cách kiểm tra điện thoại, tưởng tượng ra đủ thứ, rồi nhắc lại chuyện cũ, rồi khóc lóc dỗi hờn. Ngày 14/2 em hỏi anh “mua quà tặng vợ rồi có mua tặng bồ không?”. Ngày 8/3 em hỏi “có tặng hoa cho nhân tình không?”. Anh cáu vì em hỏi những câu linh tinh thì em lại khóc. Em hay đọc những mục tâm sự rồi thốt lên “sao lắm đàn ông phản bội thế? Sao chuyện của ai mà như kể chuyện của mình”, rồi em lại lôi chuyện cũ ra.
Lần nào em cũng nói “em buồn quá nên vậy thôi, vết thương đã lành nhưng vẫn còn vết sẹo, em cần thời gian”. Rốt cuộc em cần thời gian bao lâu khi mọi chuyện đã nửa năm trôi qua rồi?
Hôm qua, em viết lên trang cá nhân: “Hôn nhân, chỉ tình yêu thôi là không đủ, cần nhất vẫn là niềm tin”. Em trò chuyện với bạn em, nói sẽ làm cho anh không quên được nỗi đau đã gây ra cho em, muốn anh cả đời phải hối hận. Anh biết nhưng không muốn nói nữa, cũng không muốn động chạm sợ em lại nổi điên như mọi khi. Rồi sáng nay em hỏi anh như thế “Nếu cố gắng cũng không tin tưởng nhau được?” thì kết thúc thôi em. Em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi rồi?
Anh biết anh sai, anh không nên như thế. Anh cũng sẽ không ngụy biện rằng ai cũng có lúc mắc sai lầm. Chỉ là em à, nếu em còn yêu anh, nếu em không muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này thì em đừng sống như thế nữa. Chuyện đã xảy ra, dù sao cũng không thay đổi được.
Cuộc đời này ngắn lắm, đừng chỉ sống để dằn vặt giày vò nhau thôi. Đừng vô duyên vô cớ buộc tội anh khi lỗi lầm đã là quá khứ. Đừng chợt cười chợt khóc rồi nói những lời khó nghe trước mặt con. Có lần anh nghe con hỏi em: “Bố có làm gì mẹ đâu mà mẹ cứ mắng bố thế”. Em không thấy em vô lý lắm hay sao?
Em à, anh vẫn còn yêu em. Anh vẫn muốn nhìn em hạnh phúc. Anh đã nghĩ sẽ bù đắp cho em. Nhưng càng ngày anh càng thấy rằng sự cố gắng của mình là vô nghĩa. Anh cũng mệt mỏi em à. Thà là em không tha thứ, thà không cho anh cơ hội. Đằng này em cứ nửa vời như thế, anh biết sống sao cho vừa lòng em.
Nếu tổn thương anh gây ra cho em là quá lớn không cách nào nguôi ngoai được, nếu tình yêu anh dành cho em bây giờ vẫn không thể khiến em vui vẻ hạnh phúc, vậy thì mình dừng lại nhé em. Nếu em không còn tin anh, cố gắng kiểu gì cũng trở nên vô nghĩa.
Chồng cũ đưa tiền trợ cấp cho các con với điều kiện khiến tôi khinh bỉ
Anh ta vừa nói, bàn tay vừa di chuyển khiến tôi giật nảy mình, xô chồng cũ ra ngay lập tức.
Theo Dân trí