Mới qua tuổi 20 nhưng tôi đã trải qua biết bao đắng cay, tủi nhục trong cuộc sống.
Năm 15 tuổi, tôi còn là một cô gái trẻ ngây thơ, ngoan ngoãn và đáng yêu. Vào
một buổi chiều mưa trên đường, tôi đã gặp Chung, người đàn ông hơn 30 tuổi,
người đã từng chủ động ngỏ lời yêu thương tôi. Dù còn ít tuổi, ngây ngô, trẻ con
nhưng tôi vẫn rất khéo léo từ chối tình cảm của anh và chấp nhận làm bạn bè anh.
Kể từ ngày ấy, anh suốt ngày nhắn tin, gọi điện rủ tôi đi ăn trưa, đi dã ngoại,
mua sắm… Và sau một thời gian dài theo đuổi, tôi cũng đã nhận lời làm người yêu
anh.
Thế nhưng, vừa mới hẹn hò chưa được bao lâu thì anh đã chủ động đòi hỏi làm
“chuyện ấy”. Lúc đó, tôi đã rất sợ hãi và vùng vẫy khỏi vòng tay anh, chạy đến
một nơi rất xa nhưng anh đã chạy theo và nói lời xin lỗi tôi. Anh hứa rằng: “Sẽ
không bao giờ có chuyện này xảy ra nữa”. Tôi lại tin anh, lại bắt đầu những ngày
tháng hạnh phúc, lãng mạn bên anh và tôi cũng không còn cảm giác đề phòng mỗi
khi ở bên anh nữa.
Anh rất hay đưa tôi đi mua sắm, ăn uống. Thậm chí, anh còn mua cho tôi rất nhiều
đồ lót gợi cảm. Tôi thực sự rất xúc động khi có được một người luôn quan tâm,
yêu thương tôi từ những điều nhỏ nhặt như vậy.
Tôi cũng đã hỏi anh: “Anh đã từng yêu ai chưa?” thì anh tâm sự rằng: “Ngày trước
anh rất yêu một người con gái. Nhưng anh và cô ấy chia tay nhau lâu rồi vì gia
đình cô ấy không chấp nhận cho cô ấy yêu anh, một gã trai nghèo, chẳng có gì
trong tay. Dù rất yêu cô ấy nhưng anh không đủ dũng cảm để tiếp tục với cô ấy
nữa, dẫu biết, cô ấy cũng rất yêu thương anh”.
Nghe câu chuyện của anh, tôi rất cảm động và thấy thương anh rất nhiều. Còn anh
lúc nào cũng ân cần chăm sóc tôi, nói lời yêu thương tôi và muốn được chăm sóc
tôi suốt cả cuộc đời này. Anh cũng nói rằng: “Tuổi tác chúng mình chênh lệch
nhau nhiều quá nên anh càng thương em, muốn được bảo vệ, chở che cho em nhiều
hơn”. Và từ đấy, chúng tôi càng trở nên gần gũi, gắn bó với nhau hơn.
Khi dường như đã chiếm trọn được trái tim tôi, anh luôn đòi hỏi tôi trao sự
trong trắng cho anh. Tôi cũng đã từ chối anh rất nhiều lần, thậm chí đã nói lời
chia tay anh. Nhưng những lúc như vậy, anh lại xin lỗi, lại hứa hẹn “không bao
giờ làm thế nữa”… và tôi lại nhanh chóng bỏ qua cho anh.
Tình cảm của tôi và anh ngày càng mặn nồng. Anh nói rằng: “Nếu em yêu anh thật
lòng yêu anh thì phải chứng minh cho anh thấy tình cảm em dành cho anh thế nào
chứ?”. Cũng vì anh luôn muốn tôi chứng minh tình yêu của mình dành cho anh mà
tôi đã ngoan ngoãn trao cho anh đời con gái.
Những tưởng anh sẽ hạnh phúc khi cảm nhận được tình yêu tôi dành cho anh… nhưng
khi đã xong xuôi mọi chuyện, anh bình thản nói rằng: “Em đã mất đời con gái từ
trước rồi, anh không phải là người đầu tiên”. Lúc đó, tôi đã khóc, khóc rất
nhiều, khóc trong nỗi đau khổ và cảm thấy tổn thương ghê gớm.
Tôi cũng thẳng thắn trả lời anh rằng: “Em chưa hề làm chuyện ấy với ai, dù chỉ
là một lần. Anh là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời em, tại sao anh lại
không tin em chứ? Em giờ mới 15 tuổi, giờ mới biết yêu lần đầu… thì tại sao anh
lại có thể nói em như thế?”. Tôi cảm thấy đau đớn, tủi nhục trước những lời xúc
phạm của anh dành cho mình.
Nhưng thật lạ, anh không dỗ dành, không xin lỗi tôi mà còn chửi mắng tôi thậm
tệ. Lúc đó, tôi vội vã đứng dậy ra về thì anh nói với lại: “Con gái nếu còn
trong trắng thì quan hệ lần đầu tiên phải rớt vài giọt máu hồng nhưng sao em lại
không còn?”. Tôi thực sự không hiểu gì cả? Tôi chỉ biết hôm đó, tôi đã rất đau
đớn khi bị anh vày vò thân xác mình.
Ngay hôm sau, anh hẹn gặp tôi xin lỗi “vì đã xúc phạm tới em! Chỉ vì yêu em quá
nên anh mới nói những lời cay đắng vậy!”. Tôi hiểu anh yêu tôi, muốn chiếm đoạt
tất cả sự ban sơ của tôi nên mới nói những lời nặng nề như vậy. Vì yêu anh, tôi
lại tha thứ cho anh và tiếp tục cùng anh xây dựng ước mơ hạnh phúc.
![]() |
Tôi đã trầm cảm suốt một thời gian dài vì làm cái việc thất đức đó (Ảnh minh họa) |
Thi thoảng, nhà anh đi vắng hết, anh lại kéo tôi về nhà hay đưa tôi vào nhà nghỉ
ân ái. Những cuộc yêu đương vẫn xảy ra đều đặn với chúng tôi như vậy! Tôi cũng
nghĩ rằng, anh đã nhiều tuổi và cũng tính đến chuyện lâu dài với tôi nên tôi
không nghĩ ngợi, đề phòng bất cứ điều gì.
Nhưng đến ngày tôi phát hiện ra mình có bầu, tôi vui sướng, hạnh phúc vì sắp
được làm mẹ. Khi tôi hào hứng khoe anh: “Chúng mình có con rồi anh ạ” thì anh đã
vội vàng gạt phắt đi: “Anh không biết. Đó là con thằng khác, không phải con anh.
Tốt hơn hết là em nên từ bỏ nó đi, dù em có để lại, anh cũng không cưới em đâu”.
Lúc này, trong lòng tôi như chết lặng. Tôi không thể nói nên lời… tôi chỉ biết
ôm bụng mình khóc lóc trong nỗi đau đớn. Tôi còn quá trẻ, tôi vẫn ăn bám bố mẹ
thì lấy tiền đâu để bỏ đứa bé tội nghiệp này? Sau bao ngày suy nghĩ, cuối cùng
tôi cũng vay mượn bạn bè ít tiền, xin thêm bố mẹ một ít “đi học thêm” để vào
viện bỏ đứa con tội nghiệp của mình.
Tôi đã trầm cảm suốt một thời gian dài vì làm cái việc thất đức đó. Tôi cảm thấy
rất ân hận, đau đớn khi đã gây ra ác nghiệp này. Còn anh vẫn ngang nhiên hưởng
thụ cuộc sống hạnh phúc. Chẳng bao lâu sau khi rời bỏ tôi, anh quyết định cưới
vợ. Vợ anh chính là cô gái mà trước kia anh đã từng kể cho tôi nghe. Tôi đã khóc
lóc, thậm chí kihông ăn uống trong một thời gian dài. Người tôi gầy sọp, tinh
thần tôi xuống dốc thậm tệ… nhưng rồi nghĩ đến tương lai, nghĩ phải sống cho cha
mẹ nên tôi lại cố gắng vực dậy để bắt đầu với cuộc sống mới.
Sau hai năm khép mình trong nỗi đau đó, tôi lại gặp anh, người đàn ông lớn hơn
tôi 11 tuổi. Anh rất thương yêu tôi, dù anh biết rất rõ quá khứ ê chề của tôi…
nhưng anh vẫn chấp nhận ở bên cạnh tôi trong suốt quãng đời còn lại. Sau một
thời gian yêu nhau, chúng tôi sống với nhau như vợ chồng gần một năm trời. Cho
tới khi chúng tôi định tổ chức lễ cưới thì gặp phải sự phản đối quyết liệt từ
phía gia đình anh, đặc biệt là mẹ anh. Mẹ anh chê tôi thấp bé, xấu xí không xứng
đáng với anh bởi anh là người đàn ông đẹp trai, phong độ và rất hào hoa.
Dù bị gia đình anh phản đối gay gắt thì chúng tôi vẫn động viên nhau vượt qua
tất cả. Trước đây, khi chung sống với nhau, chúng tôi đã mong mỏi sớm có một đứa
con, dù trai hay gái. Nhưng số phận như đang thách thức tôi, dù đã cố gắng rất
nhiều nhưng tôi vẫn chưa thể sinh cho anh một đứa con. Tuy nhiên, không vì điều
đó mà chúng tôi hạ quyết tâm cưới nhau. Anh nói rằng, chúng ta sẽ sinh em bé,
đến khi đó bố mẹ không thích em thì cũng phải chấp nhận đứa cháu nội để đồng ý
cho hai đứa lấy nhau.
Sau 4 tháng tôi trốn gia đình ra ngoài sống cùng anh, cuộc sống của chúng tôi
như địa ngục. Hai đứa cố gắng mãi nhưng tôi vẫn không có bầu. Gia đình tôi thì
lo lắng, chạy đi tìm kiếm tôi khắp nơi. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy tôi và anh
trong khu trọ “ổ chuột”. Bố mẹ tôi khuyên hai đứa: “Nếu hai con thật sự yêu
thương nhau thì không phải sống khổ sở, chui rúc như vậy! Nếu con thật lòng yêu
thương con gái bác, bác sẽ lo toàn bộ chi phí cưới xin và cho hai đứa một mảnh
đất nhỏ ra riêng và sống tự lập”. Nhưng anh không nghe, anh muốn thuyết phục ba
mẹ anh nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì chúng tôi lại bị phản đối quyết liệt bấy
nhiêu.
Tôi hỏi anh rằng: “Anh có yêu em thật lòng không? Nếu có, anh về nhà lấy sổ hộ
khẩu rồi mình đi đăng ký kết hôn”. Nhưng anh im lặng mãi một lúc lâu rồi mới trả
lời “ừ”. Vậy là tôi đành xin ba mẹ cho tôi ở đây vài ngày nữa, đợi anh lấy sổ hộ
khẩu để đăng ký kết hôn nhưng mãi vẫn không thấy anh xoay chuyển. Cảm giác như
mình lại bị lừa loanà nữa, tôi quyết định ra đi…
Lúc tôi đang đau khổ nhất thì tôi lại được một người quen trên xe buýt giới
thiệu cho một anh chàng tỉnh lẻ. Không hiểu tại sao anh lại thích tôi và muốn
cưới tôi làm vợ, dù anh mới quen tôi và không biết tôi là người thế nào?
Lúc bản thân tôi đang chán nản nhất thì anh ấy đã đến, vực tôi dậy và động viên,
giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh là người có công ăn việc làm ổn định, lại chịu thương
chịu khó và rất thật thà. Anh làm cách nhà tôi khoảng 4 cây số, ba mẹ tôi rất
thích anh. Và đám cưới của chúng tôi đã diễn ra nhanh chóng, sau một tháng hia
đứa quen nhau.
Anh không một lần hỏi han quá khứ của tôi. Tôi chỉ biết anh rất yêu tôi và muốn
tôi chăm sóc cho anh, không bao giờ dằn vặt tôi bất cứ điều gì. Chính vì điều đó
càng khiến tôi yêu anh nhiều hơn.
Thế nhưng, lấy nhau được 4 năm, chúng tôi vẫn chưa thể có con. Tôi đi khám khắp
nơi thì các bác sỹ đều bảo tôi không sao, chỉ bị viêm phụ khoa nhẹ, sau này vẫn
có con bình thường.
Cho tới một ngày, tôi biết mình có bầu. Khi đi khám, họ nói tôi có cửa ngoài dạ
con. Tôi không dám tin nên đi khám ở một bác sỹ nổi tiếng thì bà ấy kêu con tôi
đã có tim thai. Và bà ấy cho tôi thuốc uống nhưng chỉ sau 8 ngày đi khám, bào
thia bị vỡ do chửa ngoài dạ con. Tôi đã rất đau khổ, dằn vặt bản thân mình ngu
ngốc, thậm chí chỉ muốn chết đi, cảm thấy như cuộc sống chẳng còn gì ý nghĩa
nữa.
Dù tôi không có thai nhưng chồng tôi vẫn luôn an ủi, vỗ về và yêu thương tôi rất
nhiều. Anh nói rằng: “Vợ chồng mình vẫn còn có nhiều cơ hội mà em! Nếu không có,
vợ chồng mình sẽ nhờ vào khoa học để có con. Em yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều ảnh
hưởng tới sức khỏe”.
Thất chồng ân cần, tôi lại cảm thấy dằn vặt và có lỗi với anh rất nhiều. Người
đàn ông tốt bụng như vậy, đến bao giờ tôi mới trả nợ hết cho anh đây? Tại sao
cuộc sống lại trớ trêu như vậy? Giá như anh là người đnà ông đầu tiên tôi gặp
thì có phải chúng tôi đã có được cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn không? Quá khứ đau
buồn rồi đến tương lai bất hạnh phúc hành hạ, dằn vặt tôi. Tôi không biết phải
làm sao để đối đầu với cuộc sống khó khăn bây giờ nữa?
(Theo Khampha.vn)