Qua tất cả những hy sinh của ba mẹ, con tìm hiểu được bản chất của con người. Con học cách yêu thương. Con nhận ra tình yêu này dẫn con về với ba mẹ, dẫn con về nhà, dẫn tới sự dung hợp rằng con là người Mỹ gốc Việt.

Thưa ba mẹ,


Con biết chúng con chưa có nhiều cuộc trò chuyện nghiêm túc với ba mẹ, đặc biệt là những cuộc nói chuyện cởi mở tấm lòng, nhưng bây giờ con sắp trở thành người lớn, con cảm thấy rằng ba mẹ cần phải biết và cảm thông với con. Trong chín năm qua chúng ta ở nước Mỹ, con đã trưởng thành rất nhiều, thay đổi từ đó cô bé e dè, hay mở to mắt ngạc nhiên thành một người phụ nữ trẻ tự hào và tự tin. Sự chuyển đổi không phải bao giờ cũng suôn sẻ, và không phải lúc nào con cũng kiên nhẫn, nhưng cả ba và mẹ luôn luôn biết thông cảm. Và con đã học được nhiều điều qua những cảm thông đó.

Con đã học được từ ba,là người phải rời khỏi giường vào ban đêm đi ra ngoài tuyết giá để đón con về từ nhà Jeremy sau những buổi học Lịch sử châu Âu. Con đã học được từ ba, người thức dậy mỗi buổi sáng để đến cái nhà máy thép, nơi mà mọi người không nói được ngôn ngữ của ba còn ba thì không biết tiếng nói của họ. Con biết rằng nếu ba đang ở Việt Nam, ba sẽ được thoải mái với những người bạn xung quanh ba và có công việc kinh doanh gia đình bảo đảm. Nhưng ba lại ở đây tại nước Mỹ này, làm cái việc mà ba không thích, mà thông qua đó, ba dạy những đứa con của ba về sức mạnh của lòng kiên nhẫn. Con đã học được quyết tâm và năng nổ bởi chính ba đang kiên định trong việc thể hiện ước mơ bền bỉ của ba là đưa chúng con vào đại học. Và giờ đây con đã sẵn sàng để vào đại học rồi đó.

Con đã học được từ mẹ, người đã nấu món canh chua và cá đậm đà tình Việt, người đã đêm đêm ngồi chờ các cô con gái về nhà, và bắt những cô bé ấy cùng nghe các bài hát Việt. Khi con nhìn thấy mẹ và bố ăn phải ăn tối một mình, hoặc mẹ cứ đi tới đi lui bởi vì mấy cô con gái mẹ chưa về đến nhà, hay khi mẹ khóc vì mơ về Việt Nam, thì con cũng khóc theo. Con khóc vì con thấy nỗi đau trong đôi mắt mẹ, và qua nỗi đau của mẹ con hiểu được ý nghĩa của quê nhà, chốn thiêng liêng đó sẽ chăm sóc cho con vô điều kiện.

 
Cả ba và mẹ đã cho con rất nhiều vậy mà, đôi khi, con vẫn cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Có một khoảng trống sâu bên trong con khao khát cái cảm giác được thuộc về một nơi nào đó, con bối rối hỏi tìm chính xác quê nhà của con ở đâu, nỗi cô đơn và lạc lõng mà con cảm thấy khi những đứa trẻ khác nói chuyện về con búp bê Barbie và thời thơ ấu của GI Joe. Con nghĩ rằng con là người cô đơn duy nhất cho đến khi con nhìn thấy ba, đứng ngây người nhìn khu vườn của mình thì con biết ba cũng đang mệt mỏi. Mệt mỏi nhưng không nản lòng. Từ ngày đầu đặt chân lên vùng đất xa lạ này ba đã phải liên tục bắt đầu làm lại tất cả: một ngôn ngữ mới, một dân tộc mới, một mớ quy tắc mới. Cả ba và mẹ đã hy sinh phần nhiều cuộc đời mình để giúp con tạo lập cuộc đời con. Đó là lòng can đảm lớn lao nhất mà con đã được dạy.

Qua tất cả những hy sinh của ba mẹ, con tìm hiểu được bản chất của con người. Con học cách yêu thương. Con nhận ra tình yêu này dẫn con về với ba mẹ, dẫn con về nhà, dẫn tới sự dung hợp rằng con là người Mỹ gốc Việt. Những giấc mơ mà ba mẹ đã gieo vào lòng con đã bắt đầu thành hình từ từ khi con bước dọc theo những lối đi trong trường đại học, khi con rón rén bước chân vào thế giới người lớn và mạo hiểm ra bên ngoài thế giới của ba mẹ. Bất cứ nơi nào con đi, con mang theo mình quá khứ của con, con biết rằng ba mẹ sẽ luôn luôn ở phía sau con và con sẽ luôn luôn quay trở lại, bởi vì ba mẹ chính là quê hương của con đó.

Với tất cả tình yêu mà ba mẹ đã dành cho con,

Haibinh Nguyen



DAUGHTER’S LETTER TO PARENTS
 
Dear Mom and Dad,

I know we don't have many serious talks, especially those heart-to-heart ones, but now that I am on the verge of being an adult, I feel that you need to know and understand me. During the past nine years that we have been in America, I have grown tremendously, changed from that wide-eyed and scared little girl to a proud and spirited young woman. The transition wasn't always smooth, and I wasn't always patient, but you both were always understanding. And through your understanding I have learned.

I learned from you, Dad, you who get out of bed late at night and into the snow to pick me up from Jeremy's house after sessions of European History. I learned from you, you who wake up every morning to go to the steel plant, where people don't speak your language and you don't speak theirs. I know that if you were in Vietnam, you would be comfortably surrounded by friends and secured in the family business. But you are here in America, doing what you don't like, and through that, you are teaching your children the power of persistence. I have learned to be determined and self-motivated because you are steadfast in expressing your perpetuating dream of getting your children to college. And here I am getting ready for college.

I learned from you, Mom, who cook sensational Vietnamese sour soup and fish, who wait up at nights for your daughters, and who make those same girls listen to Vietnamese songs. When I see you and Dad eating alone at dinner, or you pacing back and forth because your daughters aren't home yet, or you crying because you had Vietnam dreams, then I cry too. I cry because I see so much pain in your eyes, and through your pain I learn the meaning of home, a sanctuary that will care for me unconditionally.

You both have given so much to me and yet, sometimes, I still feel tired and discouraged. There was a void deep inside me yearning for the sense of belonging, the confusion asking exactly where my home is, the loneliness and the exclusion that I felt when those kids talked about their Barbie dolls and GI Joe childhood. I thought I was the only lonely one until I saw you, Dad, staring blankly at your garden and I knew then that you were just as weary. Weary but not discouraged. From when you first set foot on this foreigners' land, you have had to constantly start all over: a new language, a new people, a new set of rules. You both have given up so much of your life to help me create mine. That is the most courage that anyone could teach me.

Through all your sacrifices I learn the essence of being human. I learn to love. I find that this love leads me to you, to home, to the reconciliation that I am Vietnamese-American. The dreams that you have instilled in me slowly begin to take shape as I walk down the college path, creeping into the adult world and venturing out of your world. Wherever I go, I carry my past with me, knowing that you will always be there behind me and I will always come back, because you are where my home is.

With all the love that you have given me,

Haibinh Nguyen
source: http://www.pbs.org/pov/archive/5girls/dear---/index.html