Một ngày sau khi kẻ giết bạn, vùi xác bên dưới những chiếc bao tải rách rồi cướp đi chiếc xe máy LX, dây chuyền vàng, điện thoại di động… bị Công an quận Đống Đa, Hà Nội bắt giữ, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện với Nguyễn Duy Quang, sinh năm 1991, sinh viên năm thứ nhất Trường Đại học Xây dựng, quê Thái Nguyên.

TIN BÀI KHÁC

Hắn có gương mặt ưa nhìn, rất dễ hút hồn các cô bé tuổi teen. Đôi bàn tay bị còng liên tục đưa lên vuốt tóc như một thói quen làm dáng trước các cô gái của gã, dù trước mặt hắn những những “bà cô” ngoại băm. Nhưng đó không phải là tất cả. Những dòng nhật ký mà hắn tự trải, cho thấy hắn là một con người sống tình cảm, yêu si mê, yêu như chết đi được một người con gái hơn hắn 3 tuổi. Liệu có phải vì cần tiền để “giữ giá” mình trong mắt người yêu, mà hắn phải nhẫn tâm giết một người bạn, cướp tài sản?


Đối tượng Nguyễn Duy Quang

“Quang quằn quại” bây giờ

- Đêm qua em ăn ngủ được không?

- Em ngủ chập chờn, các chú Công an mua cho bát phở em ăn hết.

- Em có ý định cướp tài sản của chị Nguyễn Thị Ý từ khi nào?

- Khoảng 2 - 3 ngày trước.

- Trước hôm sinh nhật Xù, người yêu của em đúng không?

- Im lặng, cúi gằm mặt.

- Hôm bị công an bắt, hai đứa ở đâu?

- Bọn em vừa từ sàn về nhà nghỉ Nguyên Ngọc ở phường Bồ Đề, Long Biên thì bị bắt. Lúc đó là khoảng 1h sáng.

- Tại sao không phải là một bạn gái nào khác mà lại là Ý?

- Vì Ý có xe đẹp, đắt tiền.

- Em và người yêu có thường xuyên đi bar không?

- Cũng thỉnh thoảng ạ. Em thỉnh thoảng đến bar trên đường Chương Dương Độ.

- Bình thường đi chơi, đi ăn với Xù, ai là người trả tiền?

- Em ạ.

- Thế em lấy tiền ở đâu?

- Bố mẹ, chị gái cho.

- Mỗi tháng bố mẹ em cho bao nhiêu tiền?

- Không cố định, cứ hết tiền em lại xin.

- Nếu hết tiền lại xin thì cần gì phải đi cướp?

- Im lặng…

- Người yêu em có xinh không, bao nhiêu tuổi?

- Xinh, hơn em 3 tuổi, vừa bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong.

- Lực học trong năm thứ nhất của em thế nào?

- Trung bình ạ

- Thế học cấp ba?

- Năm lớp 10 khá, lớp 11 giỏi, lớp 12 khá.

- Càng lên cao càng thụt lùi ư?

- Im lặng…

- Hôm em ra tay với Ý, cảm giác của em thế nào?

- Em sợ, đêm về không ngủ được.

- Nhưng vẫn dùng xe của Ý để chở người yêu đi chơi?

- Im lặng…

- Tại sao em lại chọn ngõ 157 Chùa Láng để ra tay với Ý, em đến đó bao giờ chưa?

- Em từng đến đó 1 lần nên biết ở đó vắng người…

- Cô ấy có nghi ngờ khi em đưa cô ấy đến ngõ 157 không?

- Em không biết, nhưng khi em đánh, cô ấy kêu: “Cướp, cướp…”

- Tối đó em có gặp Xù, người yêu em không?

- Có, em đến rủ Xù đi chơi, định sang Gia Lâm nghỉ nhưng cô ấy bảo em về nên em đi về. Tối hôm sau là thứ bảy, em rủ Xù lên sàn rồi về nhà nghỉ thì bị bắt, hôm sau nữa là sinh nhật Xù.

- Hai đứa định tổ chức sinh nhật sớm à?

- Im lặng…

- Tiền đi bar, em lấy ở đâu?

- Em bán điện thoại E71 của Ý được 2,4 triệu.

- Thấy em đi xe máy đẹp, Xù có hỏi không?

- Có. Cô ấy hỏi nhưng em nói là mới chuộc của thằng em đặt ở hiệu cầm đồ ra.

- Sáng hôm sau thì em làm gì?

- Em đi thi môn Giải tích ở trường.

- Bằng xe của Ý à?

- Vâng.

- Em có biết vụ án Nguyễn Đức Nghĩa chứ?

- Có ạ.

- Tại sao em không lấy vụ án đó làm bài học cho những thanh niên ham chơi như mình?

- Không, em không bao giờ nghĩ sẽ bị bắt.

- Có khi nào, em cảm thấy mặc cảm, mình nghèo nên phải kiếm tiền bằng mọi giá?

- Em không biết.

- Tội của em, em có ý thức được sẽ chịu hình phạt gì không?

- Vào vòng pháp luật ạ.

- Là sao?

- Là đi tù ạ.

- Bây giờ em nghĩ tới người nào nhiều nhất, mẹ hay người yêu hay là Ý, nạn nhân của em?

- Em nghĩ tới mẹ. Mẹ em biết tin từ Thái Nguyên xuống rồi, mẹ em khóc nhiều lắm, em cũng khóc, mẹ em hỏi: “Tại sao con lại như thế?”.

- Thế em trả lời thế nào?

- Im lặng…

- Bây giờ, em có muốn nói gì với mẹ, với người yêu hay gửi lời xin lỗi tới nạn nhân không?

- Em muốn nói với mẹ.

- Nói gì?

- Im lặng…

- Xin lỗi à, hay muốn nói con thương mẹ lắm?

- Vâng.

Đã từng một lần hối hận!

Một ngày vào tháng 11/1991, đã có một thằng con trai được sinh ra trên cuộc đời này. Sau này, nó đã viết những dòng hạnh phúc vào ngày mình chào đời. Nó ân hận, nó thấy thương bố mẹ vì những gì đã gây ra, và nó tự hứa sẽ thay đổi để làm lại cuộc đời. Thực tế là nó đã thay đổi bằng thành tích học tập tốt và tờ giấy báo kết quả trúng tuyển Đại học Xây dựng. Nhưng chỉ chưa đầy 1 năm sống tại thành phố, nó đã tiếp tục con đường chơi bời cũ và đón nhận một kết cục cay đắng. Hãy đọc lại những dòng nhật ký của Nguyễn Duy Quang (biệt danh Quang Tèo) trong ngày sinh nhật lần thứ 20 của nó để thấy rằng, lẽ ra Quang đã thật đáng yêu trong mắt gia đình, bạn bè bởi những gì nó đã làm được trong quá khứ “…

Tôi may mắn được sinh ra trong một gia đình tràn đầy hạnh phúc… 1 gia đình nghiêm khắc. Từ nhỏ tôi đã sống trong sự kèm cặp của gia đình, sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ. Thế rồi bước ngoặt đầu tiên của đời tôi là khi tôi học lớp 3, cha tôi có một chuyến công tác 3 năm bên nước Nga, tôi như kẻ tù nhân được phóng thích… 3 năm với bao trò nghịch ngợm mà tôi ném vào gia đình mình là những năm vô cùng ân hận của tôi bây giờ, từ đó tôi đua đòi theo các bạn xấu, tôi bắt đầu sa đọa từ bao giờ mà tôi cũng không biết… Vào cấp 2 tôi được học 1 trường cũng khá có tiếng trong tỉnh, nhưng với các cuộc chơi, các trò nghịch ngợm đã ăn sâu trong tôi thì tôi nhanh chóng chuyển trường khi chưa kết thúc học kỳ I năm lớp 7. Tôi chuyển qua ngôi trường gần nhà, ngôi trường của những trò tai quái. Thế rồi những người bạn và tôi có 1 chuyến phiêu lưu mà không được sự cho phép của gia đình (nó như một kiểu bỏ nhà ý) lên cửa khẩu Lạng Sơn. Lần lượt những chiếc xe đạp của bạn được mang đi cầm cố… tôi như một kẻ phạm tội cần được quản lý chặt chẽ trong gia đình và xã hội. Chỉ với 1 học kỳ tôi lại chuyển tiếp 1 ngôi trường thứ 3 chỉ trong 2 năm cấp 2.

Mỗi lần chuyển lại thêm 1 lần tệ… trường sau thường tệ hơn trường trước, 5 năm cấp 2 tôi đã phải chuyển đến 5 trường.

Nhưng rồi… bước ngoặt có ý nghĩ nhất trong cuộc đời tôi không phải ở quê hương mình. Năm lớp 9, gia đình đành phải chuyển tôi vào miền Nam học. Cha mẹ tôi cũng vì thế mà bỏ bê công việc để cùng vào với tôi. Một cuộc sống mới bắt đầu, cuộc sống mà sau này tôi sẽ luôn tự hào về mình, về nghị lực của mình…

Bước vào một môi trường mới hoàn toàn xa lạ, tôi vẫn với thói quen nghịch ngợm của mình, làm mưa làm gió với ngôi trường mới để rồi phải nghỉ học sau hai ngày nhập học. Bất trị - đó là những gì người ta chỉ có thể nói về tôi… Thế rồi điều kì diệu cũng đến với tôi, tôi gặp những người bạn thực sự tốt. Suy nghĩ trong tôi bắt đầu chín chắn, tôi học và học để rồi tự hào bước vào trường cấp 3… Những người bạn thật sự đã làm thay đổi cuộc đời tôi… Thế rồi, một kỷ lục của cuộc đời, cuối năm tôi tự hào cầm bằng khen… bằng khen của học sinh giỏi và tôi đã xếp thứ 5 của trường… Thật là bất ngờ với người thân, nhưng sự cố gắng của tôi cò được bù đắp bằng việc đỗ vào một trường ĐH có tiếng của Hà Nội. Thế là những quá khứ xấu về tôi cũng dần phai mờ để rồi tôi hãnh diện về mình bây giờ về con người mới – một con người tôi từng mong ước. Quá khứ của tôi là thế đấy. Tèo của các bạn trong quá khứ thật là tèo đúng không. Nhưng nhờ đó mà Tèo hiểu cuộc sống hơn, mong rằng các bạn sẽ nhận ra chính mình sớm hơn Tèo, còn những ai vẫn chưa nhận ra chính mình trong cuộc đời thì hãy ngồi và suy ngẫm về mình sau này nhé. Mọi người luôn đón nhận bạn”.

Những dòng nhật ký này, Quang đã viết lúc 8h34 phút ngày 19 – 11 – 2010, theo như nó thú nhận, đó là “những điều chưa từng tiết lộ”. Tôi đã đọc đi đọc lại nhật ký của nó hàng chục lần, và không thể cắt nghĩa nổi, tại sao nó đã từng vượt lên chính mình, nó đã biết suy nghĩ chín chắn khi quyết tâm học hành để thay đổi cuộc đời, nhưng chỉ sau một năm xuống Hà Nội, đã biến nó thành con người khác hẳn. Có thể lắm, tôi suy đoán chủ quan như thế khi nhìn những bức hình của nó chụp chỉ mới từ năm ngoái với gương mặt hiền lành, ngây thơ, áo trắng tinh khôi hồn nhiên bên những người bạn tốt mà nó vẫn thầm cảm ơn họ. (Những người bạn ấy – những thành viên của ngôi nhà 12A3 đã là một phần cuộc đời học trò của nó) đến khi trở thành sinh viên đại học, gương mặt ấy lại mang dáng dấp của những kẻ chơi bời. Nó đã khát khao có được một chiếc xe máy đẹp để chở người yêu đi chơi, nó đã ra tay với cô bạn gái khi trong ví không còn một đồng nào và trong suy nghĩ của nó chỉ thường trực một câu hỏi duy nhất, làm thế nào để có tiền nhanh nhất.

Si tình


Cũng trong những trang nhật ký, Quang đã nhắc tới một người hơn hắn 3 tuổi, cũng chính là cô gái đã chứng kiến sự kiện người yêu mình bị Công an bắt, khi họ vừa rời một sàn nhảy về. Không thể tưởng tượng được, kẻ thủ ác lại có trái tim đập loạn nhịp đến vậy trước cô gái mà hắn thổ lộ với tôi là rất xinh. Và kẻ si tình này đã thổ lộ tâm sự của mình trong nhật ký (điều mà ít gã trai làm) về người con gái hắn yêu: “Tôi bước vào tình yêu và cũng là lúc tôi hiểu ra tình yêu. Em đến bên tôi quá nhanh, nhanh đến mức mà tôi chưa chắc đã kịp để yêu em. Khi trong tôi, tình yêu cũ chỉ vừa rời xa mình gần 1 tháng. Em mạnh dạn, không nũng nịu, không ướt át và đặc biệt em chững chạc hơn tôi, điều đó làm tôi thấy khác lạ so với những người mà tôi từng yêu trước đây. Tôi bắt đầu yêu em rồi sao. Tôi bắt đầu mối tình mới của mình, tôi không biết được em ở trong trái tim tôi được bao lâu, tôi chỉ biết rằng, hiện giờ trái tim tôi chỉ có em”.

Hắn đếm từng ngày yêu cô gái ấy và mỗi ngày đều viết nhật ký để thể hiện cảm xúc của mình. Cứ như những gì hắn thể hiện trên nhật ký thì hắn là một kẻ sống tình cảm, yêu mẹ. Mọi cảm xúc đều được hắn ghi lại cẩn thận, bằng một giọng văn nhẹ nhàng, đó là một điều khó hiểu ở thằng con trai này. Ngày hắn cầm giấy báo trúng tuyển đại học, hắn đã tâm sự thế này: “Sau những năm học cực kỳ là cố gắng… giờ thì Quang đã thỏa ước nguyện trở thành tân sinh viên Đại học Xây dựng. Thế là Quang đã vào ngành cầu đường như vậy. Không biết những năm học tiếp theo sẽ trôi qua như thế nào đây và không biết tương lai Quang có trở thành một kỹ sư xây dựng không đây, hay lại trở thành công nhân bốc vác?”.

Có lẽ, không cần phải trả lời cho những câu hỏi này nữa Quang nhỉ. Vì sao thế, Tèo Quang ơi!

(Theo Cảnh sát toàn cầu)