Vợ chồng Thúy - Tùng nhà ở tận cuối xóm nhưng không ngày nào không hục hặc, đánh mắng nhau, tiếng gầm ghè chửi bới ầm ĩ ra đến tận đầu ngõ.
Thúy con nhà lao động, bỏ học giữa chừng, phần vì không thích học, phần vì cả nhà chẳng ai cổ vũ cho cái sự học. Bố mẹ lúc nào cũng mong nó nhanh khôn chóng lớn để tống đi làm, kiếm thêm đồng ra đồng vào thu nhập. Không đi học nữa, nó xin làm thợ phụ cho một tiệm may, học lấy cái nghề rồi về tự mở hàng, túc tắc khách lúc may bộ đồ, lúc sửa cái quần, cái áo. Mười chín tuổi nó lấy chồng.
Chồng Thúy cũng không học hành. Mẹ Tùng có sạp thịt quay đầu chợ. Gọi là đông khách song cái sạp thịt ấy nuôi cả nhà, từ ông bố vô công rỗi nghề đến hai thằng con... y như bố. Tùng bán điện thoại thuê cho cửa hàng gần nhà Thúy, vài lần đánh mắt cười duyên, vài lần lân la tán tỉnh rồi hai đứa quen và cưới nhau.
Hạnh phúc được thời gian đầu, đến khi có con thì sinh hoạt đảo lộn. Đã thế Tùng lại mất việc do cửa hàng chuyển nhượng vì không có khách. Chủ mới về cho nhân viên cũ đi hết. Chồng thất nghiệp, mọi chi tiêu trong nhà trông cả vào tay Thúy máy may, tằn tiện. Vợ chồng bắt đầu lục đục vì những bức bối không đâu, vì bó buộc tài chính.
Thúy suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, bất mãn với cái sự "hãm" của chồng. Gặp khách nào vào sửa đồ nó cũng vừa làm vừa liến thoắng kể tội chồng: "Chị xem, cái số em khổ thế chứ. Cơm nước cung phụng "nó" mà nãy "nó" về, mở cái lồng bàn ra nhìn mâm cơm cái lại đi luôn. Mà chị bảo, 2 lạng thịt đã 40 nghìn của em rồi. Bìa đậu với mớ rau, cũng 10 nghìn, thêm bát lạc rang vài nghìn nữa, chứ kham khổ gì đâu. Đấy là em còn đang nuôi "nó" đấy, bảo nó đưa được 1-2 triệu mỗi tháng cho em đã đành"...
Lần nào cũng điệp khúc kể lể "nuôi" chồng, Tùng nghe đã nhàm tai nhưng chưa bao giờ hết cảm giác nóng mặt.
Ngày chưa lấy vợ, chẳng gì nó cũng đẹp trai dẻo mỏ, ối gái theo, tiền tuy không nhiều nhưng chẳng bao giờ thiếu, hết lại xin mẹ. Gặp "con vợ" ti tiện thế này đúng là mất hết sĩ diện đàn ông. Cơm nước nấu nướng đã chẳng ra làm sao, lèo tèo mấy món quanh năm chán ngắt mà hễ cứ mở mồm là lại quy ra từng đồng tủn mủn. Cứ về nhìn mâm cơm là Tùng chỉ muốn chạy sang ăn chực bên anh trai chị dâu. Anh trai nó cũng bất tài, nhưng chị dâu là người khéo léo, cơm nước tươm tất, nói với chồng ngọt như mía lùi dù chị chẳng phải vào bếp bao giờ, chỉ đưa tiền cho anh đi chợ.
Tối ấy, đi "ăn chực" xong, Tùng về đến nhà thì vấp ngay cái mặt lầm lì của vợ. Biết ngay thế nào cũng cãi nhau. Con vợ ti tiện vặn vẹo thằng chồng hãm tại sao về thấy mâm cơm còn không ăn lại bỏ đi đằng nào, "anh muốn tôi gọi anh là bố mời anh ăn anh mới chịu hả".
Rồi Thúy chuyện nọ xọ chuyện kia, lôi khoản nợ 150 nghìn Tùng vay hôm rồi chưa trả, kể thêm việc sáng Tùng lục ví vợ lấy mất 30 nghìn... Thằng chồng nghe vợ nói một hồi bắt đầu lên cơn cục, văng hết những lời tục tĩu ra.
Khách đang chờ sửa quần nghe chuyện hai vợ chồng mà cám cảnh, đứng dậy đi về, chờ "con vợ ti tiện" với "thằng chồng hãm" nhất xóm giải quyết xong với nhau thì mới sang lấy đồ, chứ bây giờ đang thế này, nó cũng chả làm ăn gì được.
(Theo Dân trí)