- "Ba mươi năm lênh đênh trên những con tàu/ Trái tim chỉ một màu Tổ quốc" , những vẫn thơ ngọt như mật mà cồn cào như sóng vẫn tiếp tục gửi về tham dự cuộc thi "Đây biển Việt Nam".


"Đây biển Việt Nam", bài thơ cùng tên cuộc thi của tác giả Phan Thanh Minh được viết theo thể thơ tự do trong đó tả cảnh, tả tình đằm thắm và chi tiết. Một số ý thơ thú vị và nhân sinh: "Ta bắt con cá to/ Ta chừa con cá bé/ Giữ cho biển mãi hoài trai trẻ" . Xúc động hơn nữa là hình ảnh người chiến sĩ hiện lên giản dị, đơn sơ mà mang chí anh hùng: "Thèm căn nhà gác đơn sơ/ Thèm bát canh rau răm cá giếc/ Thèm tựa vợ hiền khi bóng xế hàng cau/ Ba mươi năm lênh đênh trên những con tàu/ Trái tim chỉ một màu Tổ quốc".


Sinh ra trên đời là ta đã nợ
Nợ mẹ cha
Nợ núi sông
Nợ xương máu Tổ tiên sản sinh ra cháu Lạc con Hồng
Nợ hạt phù sa thơm nồi cơm mới
Nợ trời cánh chim bay
Nợ biển con cá lội
Nợ công cô thầy dìu dắt chúng ta đi…


Thêm một ý thơ nữa khá xuất sắc của tác giả Phan Thanh Minh, khi đặt ra mệnh đề về lòng biết ơn của con người với những gì tưởng như sẵn có, điều mà nhiều người không hiểu được hay ít khi nghĩ tới. Có được lòng biết ơn này để sống có ích hơn, để không vô ơn với đất mẹ và khi ....Biển Tổ quốc lắm lần đối diện hiểm nguy/ Bao người con vẫn sẵn sàng hy sinh vì đất mẹ/ Như ngọn lửa/ Ta mãi là ngọn lửa/ Cháy hết mình vì cuộc nước non

Mời độc giả cùng thưởng thức bài thơ:

ĐÂY BIỂN VIỆT NAM
Tác giả: Phan Thanh Minh

Sóng dữ gầm gào
Không giấu được dáng duyên
Quyến rũ bốn mùa làn hương trìu mến
Biển hạnh phúc từ khi cha đến
Bão nộ gió cuồng nhưng thương lắm
Biển ơi
Xanh ngút ngàn xanh
Xanh tít chân trời
Như tấm áo thiên thần trải lòng ra với sóng
Như địa võng thiên la cha giăng từng trận đánh
Trông hiền hoà mà dữ dội biết bao

Đảo vươn trời nắm giữ tầng cao
Giông tố bão bùng chẳng hề nao núng
Sỏi đá khô cằn vẫn hiên ngang dáng đứng
Bốn mùa thắm sắc lá xanh
Che chắn đạn bom
Vững luỹ
Yên thành
Thân tàu vỡ cũng cho đời đóm lửa
Câu sinh tử giăng qua nhiều thế hệ
Cưỡi sóng ba đào cha vào cuộc nguy nan
Giữa trùng khơi dẫu thịt nát xương tan
Hồn dân tộc sẽ hoà vào sóng nước
Sẽ cháy tiếp những Rạch Gầm – Xoài Mút
Sẽ sắc thêm những cọc nhọn Bạch Đằng

Khi cánh buồm căng gió yêu thương
Cha chở bình minh về từ biển cả
Khi lòng thuyền be bờ tôm cá
Tất bật niềm vui xuôi bến quê nhà
Đất nước mình như con thuyền rẽ sóng vươn xa
Như dáng mẹ ngồi ôm ba ngàn hòn đảo
Bạt áo phong trần che con giông bão
Các con mẹ hiền đang chắn sóng biển Đông
Ba ngàn đảo yêu thương
Ba ngàn khúc ruột mềm
Thềm lục địa vươn xa thành bàn chân đất nước
Đưa dân tộc tiến về phiá trước
Nối những mạch dầu vào tương lai

Xin bắt đầu từ hạt lúa củ khoai
Xin bắt đầu từ con tôm con tép
Biển hung dữ lòng người càng sắt thép
Đè bẹp phong ba kiến tạo cuộc đời
Thuở biển quê ta còn thưa dấu chân người
Tổ tiên lo bám lưng Trường Sơn hái lượm
Tia sét trời cho ngọn lửa ấm
Con ốc con sò mới thành món dưỡng sinh
Rồi lũ cuồng
Rồi gỗ nổi lênh đênh
Lạc Long cha là người đàn ông nước Nam đầu tiên cưỡi sóng
Tiếp bước cha
Những con tàu hình thành đưa cháu con ra khơi vào lộng
Các con cần cù biến biển thành quê hương

Ra với biển khơi là về với cội nguồn
Nơi người lính lề thế Hoàng Sa còn vùi thân trong sóng
Nơi tình yêu mãi là khát vọng
Đứt khúc ruột mềm xa xót lắm mẹ Âu Cơ ơi
Những đứa con vẫn hiên ngang trên biển Tổ quốc giữ biển canh trời
Lá cờ đỏ sao vàng thắm bình minh rực sáng
Con cá quẫy
Đêm tan vào biển mặn
Tấm lưng lính trẻ tha hồ đen nhẻm gió sương
Biết là bão tố phong ba vẫn bám biển giữ ngư trường
Biết là thịt nát xương tan vẫn vững tin trên những con tàu không số
Biết ra đi là chẳng thể trở về mà không hề lo sợ
Một thời xẻ dọc biển Đông

Biển ta giàu nên lắm gian truân
Ta bắt con cá to
Ta chừa con cá bé
Giữ cho biển mãi hoài trai trẻ
Biển cho ta cuộc đời
Cho đất mẹ phồn vinh
Biển của ta chằng chịt hành trình
Lưới đón giặc vòng mũi Cà Mau giăng qua Móng Cái
Người xưa tựa lưng vào Trường Sơn nhìn ra Đông Hải
Ta nay có đủ hạm tàu đi khắp biển đảo quê hương ta

Biển khắc nghiệt vô cùng biển vẫn nở hoa
Búp sen giàn khoan oai hùng vươn lên sóng trắng
Ngọn lửa pha-ken thắp hồng biển sáng
Tay máy tay choòng người thợ mỏ kéo dầu lên
Có gian nan nào có thế ví với nỗi gian lao anh
Công việc buộc thân mình trên đầu sóng ngọn gió
Dán mắt lên màn hình chằng chịt thông số
Sặc hơi máy móc
Sặc hơi dầu
Giấc ngủ bềnh bồng trên những chiếc giường treo
Nhịp tim đập theo nhịp tim đất mẹ
Quen những cái tên dữ dằn mà người ta đặt cho bão tố
Quen những cái nhìn cứng ngắc đàn ông
Yêu hết mình nên đầy ắp bâng khuâng
Biển không động nhưng lòng người vợ hiền nào cũng dào dạt sóng
Đêm rất dài nên đêm rất rộng
Nhớ thương bời bời biết mắc vào đâu
Tiếng trẻ gọi cha trong giấc mơ lòng mẹ nào chẳng nghẹn ngào
Sự trống trải cô đơn luỹ tiến theo mức dầu vơi trong chiếc đèn khuya leo lét
Căn nhà vắng bóng đàn ông rộng hơn bao giờ hết
Mâm cơm chiều đầy ắp suy tư

Các anh đã quen với cuộc sống trên con tàu sắt lắc lư
Cánh hải âu là hiện thân yên bình của thiên nhiên ban tặng
Hoàng hôn đẹp như tranh cũng rơi vào thinh lặng
Giấc ngủ vội vàng không kịp phục hồi sức lực sau một ngày mệt toát mồ hôi
Cáp thăm dò luồn sâu vào ruột biển khơi
Đánh thức biển bằng tiếng mìn địa chấn
Nghe vỉa dầu kể về triệu năm âm thầm trầm lắng
Muốn ngoi lên thắp sáng cuộc đời bằng ngọn đuốc văn minh
Các anh vì quê hương phải vất vả gian truân
Thèm tiếng trẻ bi bô khi mái tóc chớm ngả màu mây biếc
Thèm căn nhà gác đơn sơ
Thèm bát canh rau răm cá giếc
Thèm tựa vợ hiền khi bóng xế hàng cau
Ba mươi năm lênh đênh trên những con tàu
Trái tim chỉ một màu Tổ quốc
Sống là cho
Là không khuất phục
Giàn khoan mãi là cánh tay nhân dân sừng sững vươn trời
Từ giọt dầu những con tàu tiếp nối ra khơi

Đồng lương công nhân cuối tháng là vơi
Chẳng thiếu chẳng thừa
Liệu cơm gắp mắm
Hào phóng hiến dâng quãng thời trai tráng
Cho Tổ quốc thiêng liêng
Cho thềm lục địa mạnh giàu
Các anh hiên ngang chọn cuộc sống dãi dầu
Chọn cuộc sống khắc nghiệt giữa trùng khơi vì tương lai đất nước
Mỗi giọt dầu là một giọt máu Tổ quốc
Mỗi giọt mồ hôi là một giọt nước mắt quê hương
Những tiện nghi vào loại đơn sơ nhất của cuộc sống đời thường
Các anh còn giản lược đến thành tối thiểu
So với những người lính nơi đảo xa chỉ thấy thừa chớ không thấy thiếu
Thừa bình an
Thừa niềm vui
Tròn giấc ngủ đêm đêm
Vuông vắn tiếng cười
Ăm ắp lời yêu khi điện thoại vẫn rộn ràng tin nhắn
Không phải nước để tưới rau là nước tắm
Không phải nửa đêm di chuyển đội hình đảm bảo an toàn tác chiến nguy nan
Cột mốc chủ quyền là lá cờ Tổ quốc bay trên nóc giàn khoan
Người thợ mỏ cũng là người lính
Chiến đấu vì những giọt dầu sóng sánh
Vì sự an bình đất tổ quê cha
Các anh góp một phần lương ít ỏi của mình
           tặng những vùng quê bị bão lụt phong ba
Giúp họ vượt qua gian nan dựng xây cuộc sống
Các anh tăng giờ tăng ca để bù đắp khoảng ngân sách trống
Nước nhà trông cậy vào các anh

Ôi…Những giàn khoan
Cheo leo giữa biển khơi
Sừng sững dưới trời xanh
Những trái tim thép của Tổ quốc
Óng ánh vệt dầu ngũ sắc
Nối nhau chảy về đất mẹ yêu thương
Vất vả gian lao
Các anh đã làm nên chiến thắng phi thường

Dân tộc vinh quang
Đất nước hùng cường
Đảo sẽ tiếp tục sinh sôi từ hạt đất quê ta bồi lở
Sinh ra trên đời là ta đã nợ
Nợ mẹ cha
Nợ núi sông
Nợ xương máu Tổ tiên sản sinh ra cháu Lạc con Hồng
Nợ hạt phù sa thơm nồi cơm mới
Nợ trời cánh chim bay
Nợ biển con cá lội
Nợ công cô thầy dìu dắt chúng ta đi…

Biển Tổ quốc lắm lần đối diện hiểm nguy
Bao người con vẫn sẵn sàng hy sinh vì đất mẹ
Như ngọn lửa
Ta mãi là ngọn lửa
Cháy hết mình vì cuộc nước non
Dẫu giông tố tàu ta vẫn thượng lộ
Vẫn tiến lên dù biết sẽ không còn
Bao đau đớn về những thời trận mạc
Những thời đất nước máu và hoa
Tuổi hai mươi mãi cất cao lời ca tiếng hát
Dù bàn chân tròn chống xuống xót xa

Xin yêu biển
Xin ngàn lần yêu biển
Biển của ta là cuộc sống còn
Mãi yêu mẹ
Mãi ngàn đời yêu mẹ
Mẹ của ta là quê hương

- Bài dự thi Đây biển Việt Nam 9/2011 -

  • Vân Sam