Khói nhang ngỡ chạm tới trời
Hàng cây vẫn gió nỗi đời qua mau
Quê nhà thêm một mùa cau
Lưng còng của mẹ nỗi đau năm nào
Bóng anh về giấc chiêm bao
Áo xanh mũ vải tự hào anh đi...
Trường Sơn một dải xanh rì
Mà không cất nổi những gì đã qua
Cô hàng xóm đáng lên bà
Vẫn còn lẻ bóng căn nhà hanh hao
Đêm trăng cá động cầu ao
Giàn trầu sương muối mà nao nao lòng
Trường Sơn mây trắng trời trong
Khói nhang có chạm mỏng mong phận người.
Nguyễn Quỳnh Anh