Trong bốn bức tường giam
giữ, nơi tưởng như “thần ái tình” không đặt chân đến, ít ai ngờ được tình yêu
lại có sức sống mãnh liệt đến thế. Với các phạm nhân, tình yêu giúp họ quên đi
tháng ngày, là động lực mạnh nhất khiến họ phấn đấu, cải tạo tốt để sớm trở về
với đời. Sau cánh cửa trại giam, tình yêu khiến người ta hướng thiện...
TIN BÀI KHÁC
Lễ hội hôn: Văn hóa hay phản cảm?
Phát hiện xác cụ bà phân hủy tại nhà riêng
Thư tình sau song sắt
"Anh dấu yêu!
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc em được trở về là chính em. Ngoài kia ánh
trăng đêm vẫn sáng vằng vặc tỏa xuống toàn phân trại nơi em đang sống và cải tạo.
Trời về đêm càng lúc càng lạnh, còn vầng trăng tuy rất đẹp và sáng nhưng lại
khiến em buồn đến nao lòng. Có lẽ giờ này anh đang chìm sâu vào trong giấc ngủ
để tìm thấy cho mình giấc mơ thật êm đềm. Anh có bao giờ thấy em xuất hiện trong
giấc mơ không?".
Những dòng thư thật lãng mạn ấy, tôi vô tình đọc được trong một lần tới Trại
giam Ninh Khánh. Đó là bức thư của một phạm nhân nữ gửi bạn trai cùng trại giam,
đúng vào dịp lễ Tình nhân 14-2 (Valentine's Day). Hơn cả những dịp lễ Tết, ngày
của Tình nhân, lượng thư tại các trại giam bao giờ cũng tăng đột biến. Những bức
tình thư của phạm nhân trong trại gửi cho nhau, của phạm nhân các trại giam khác
gửi đến. Không được gặp gỡ để trao cho nhau sự ngọt ngào như ngoài cuộc đời,
tình yêu của các phạm nhân trong trại giam chỉ biết dồn vào những bức thư. Thư
của phạm nhân đã từng yêu nhau ngoài đời, thư của những người quen nhau khi vào
trại giam, thậm chí không ít người gửi thư tỏ tình với nhau chỉ qua lời kể của
các bạn tù.
Phạm nhân Phạm Thị Quế và tấm thiệp thể hiện khát vọng tình yêu (Ảnh: Tiền phong Online)
Do có nhiều thời gian rỗi nên những bức thư tình thường được phạm nhân "đầu tư"
rất kỹ, nắn nót từng nét chữ, kẻ vẽ thêm hình thể hiện thông điệp tình yêu. Phạm
nhân khéo tay còn tận dụng tất cả những gì có trong tay để trang trí như hoa khô,
cỏ, rơm nhặt trong giờ lao động, phơi khô rồi chuốt từng sợi, tết thành những
hình xinh xắn. Nhiều phạm nhân xin giấy màu từ cán bộ quản giáo để cắt hoa gắn
lên bì thư.
Trong vô số những bức thư các phạm nhân gửi cho nhau ngày lễ Tình nhân, tôi sửng
sốt trước một cánh thư trang trí khá cầu kỳ và đẹp mắt như tấm bưu thiếp được
bán trong các cửa hàng lưu niệm, được chủ nhân tận dụng từ tấm thiếp cưới đã
được khéo léo tẩy hết những dòng chữ đã in trên đó. Nổi lên trên tấm thiệp hồng,
là hình trái tim đỏ thắm, xung quanh có gắn những bông hoa khô màu trắng nhỏ li
ti, như giọt nước mắt hạnh phúc của những người đang yêu. Mặt trong của tấm
thiếp là những dòng ngắn gọn nhưng nét chữ bay bướm: "Chúc cho tình ta mãi thăng
hoa cùng năm tháng. Gửi trọn niềm tin yêu. Hoa Quỳnh Anh". Nhìn tấm thiếp, cũng
biết chủ nhân làm ra nó phải có con mắt thẩm mỹ, đôi tay khéo léo và chắc chắn
phải là một người trẻ tuổi.
Mặc dù "Hoa Quỳnh Anh" chỉ là biệt danh nhưng các nữ quản giáo đã nhanh chóng
chỉ cho tôi người đã dày công làm ra. Đó là phạm nhân Phạm Thị Quế (22 tuổi),
quê Vụ Bản, Nam Định, thụ án chung thân.
Năm 2007, Quế và bạn trai là Đoàn Văn Duy, đều đang là sinh viên Trường Cao đẳng
nghề Công nghiệp Dệt may Nam Định đã dàn dựng vụ giết người, cướp tài sản gây
xôn xao dư luận. Là một cô gái quê lên thành thị học, nhiễm thói ăn chơi đua đòi,
Quế đã tự biến mình thành "phù thủy" của tình yêu. Có tình cảm với Duy, nhưng
Quế vẫn duy trì mối quan hệ với anh Triệu Quốc V. - một người đàn ông khác, chỉ
vì anh ta có nhiều tiền.
Để rồi khi rơi vào nợ nần, Quế và Duy đã nảy ra âm mưu độc ác, lừa anh V. uống
rượu pha thuốc ngủ, sau đó hạ sát để cướp tài sản. Kết cục Duy lĩnh án tử hình,
còn Quế chịu án tù chung thân. Có lẽ mối tình đầu bi thảm nên những ngày đầu thụ
án tại Trại giam Ninh Khánh, mặc dù là phạm nhân ít tuổi nhưng Quế luôn lầm lì,
diễn biến tâm lý bất thường.
Hằng ngày, ngoài công việc của trại, hầu như Quế không tiếp xúc, nói chuyện với
phạm nhân nào. Nhưng rồi tình yêu đã khiến trái tim tưởng như đóng băng của cô
gái trẻ hồi sinh. Quế bất ngờ nhận được một lá thư làm quen của một phạm nhân
nam tại Trại giam Thanh Phong, cũng đang chấp hành án chung thân như Quế. Thư đi,
thư lại, hai bên tỏ tình, mặc dù chưa hề biết mặt nhau. Tình yêu sau song sắt
thật kỳ lạ.
Sau những giờ lao động, Quế lại cặm cụi gấp giấy, trang trí lộng lẫy cho những
lá thư tình yêu của riêng mình. Với hoa tay khéo léo, những bức thư của Quế bao
giờ cũng nổi bật và khác biệt. Quế bảo sau này ra trại, sẽ mở một cửa hàng bán
đồ lưu niệm nho nhỏ. Cửa hàng sẽ chỉ bán hàng do chính tay cô làm ra. Và đương
nhiên, nhiều nhất sẽ là những món quà dành cho tình yêu, bởi những ngày trong
trại giam, tình yêu đã giúp cô hướng thiện, tình yêu giúp cô hiểu ra giá trị
đích thực của cuộc sống... Quế nhờ tôi chụp giúp bức ảnh để gửi tặng người yêu.
Cô luống cuống tìm chiếc mũ yêu thích, khoanh tay tạo dáng để có bức ảnh đẹp
nhất.
Ngọt ngào giấc mơ phục thiện
Theo cán bộ quản giáo cho biết, những mối tình nảy nở trong trại giam cũng đa
dạng, muôn màu như chuyện tình ngoài cuộc đời. Nhiều phạm nhân sau khi ra trại
đã tìm đến với nhau và thành đôi lứa trăm năm hạnh phúc. Cũng có phạm nhân khi
ra trại trước, đã quên luôn "tình yêu" vẫn còn ở lại thụ án. Xúc động nhất là
những mối tình của các cặp vợ chồng cùng rơi vào vòng lao lý. Khi ở ngoài cuộc
đời, những cơm áo, gạo tiền của cuộc sống hằng ngày khiến không ít đôi vợ chồng
dần đánh mất tình yêu lãng mạn, mặn nồng thuở nào.
Đến khi vào tù, mặc dù cải tạo cùng trại giam nhưng theo quy định, họ không thể
gặp nhau. Chỉ trao đổi với nhau qua thư từ, với họ hạnh phúc nhất là được nhìn
thấy mặt nhau, trao cho nhau ánh mắt yêu thương, cái nắm tay tình tứ như thời
mới yêu. Trả giá cho những sai lầm mắc phải, họ mới hiểu giá trị của tình yêu.
Và một lần nữa, tình yêu đã phục sinh những trái tim lầm lạc.
Tôi nhớ mãi cuộc gặp gỡ của đôi vợ chồng dân tộc Thái tại Trại giam Thanh Xuân.
Cái đói nghèo và sự thiếu hiểu biết đã khiến cặp vợ chồng Lò Văn Chanh, Lò Thị
Som ở bản Nà Heo, xã Chiềng Pha, huyện Thuận Châu, Sơn La dại dột rủ nhau đi gùi
thuê ma túy. Tiền chưa được bao nhiêu, cả hai vợ chồng đã phải vào tù, để lại 3
đứa con ngơ ngác như hươu, như nai trên rừng.
Cùng cải tạo tại Trại giam Thanh Xuân nhưng mỗi người ở một phân trại khác nhau
nên 4 năm sau, khi được giảm án, tha tù trước thời hạn nhân dịp Quốc khánh 2-9,
Chanh mới có dịp gặp vợ. Som khi đó vẫn còn 2 năm thụ án do chịu mức án dài hơn
chồng. Cuộc gặp gỡ của họ mừng mừng, tủi tủi, bởi một người chuẩn bị rời trại,
còn một người chờ ngày tái ngộ.
Mắt Som đẫm lệ, nhìn chồng trách cứ bằng giọng Kinh chưa sõi: "Bằng ấy năm, sao
không viết thư, để vợ lo, chẳng biết tình hình thế nào?". Chanh ngồi đờ ra trên
ghế đá ngắm vợ, mặt đỏ nhừ ngượng nghịu rồi lắp bắp: "Tao có biết chữ đâu. Được
cán bộ dạy chữ, nhưng già rồi, học không vào, viết sợ mày không đọc được...".
Som lườm yêu chồng rồi thủ thỉ: "Được về với các con rồi, nhớ mà làm ăn lương
thiện đấy"...
(Theo Tiền Phong Online)