Tôi từng là cô gái như thế. Ấn tượng về tôi để lại trong tâm trí mọi người sau mỗi buổi gặp gỡ là sự hồn nhiên vui vẻ, là sự hoạt bát lanh lợi, và tôi thực sự bằng tâm hồn “trong trẻo” của mình đã đem lại rất nhiều tiếng cười cho bạn bè. Tôi trở thành cô gái hạnh phúc, sự hạnh phúc đã biến tôi thành một người tự tin và mạnh mẽ, tôi luôn quyết đoán, quyết liệt nhiệt tình trong mọi việc, tôi luôn tin tưởng vào khả năng của bản thân, và tôi đã có được không ít những thành công nhờ vào chính những niềm tin và nỗ lực đó.
Thời gian trôi qua đã bao lâu rồi nhỉ? Chắc phải 12 năm có lẻ, tôi không gặp lại “cô gái đó” nữa. “Cô ta” gần như biến mất, người mà tôi biết bây giờ là một người phụ nữ mà trên khuôn mặt thiếu vắng đi nụ cười, tâm trí luôn rối bời và tính tình thì cáu bẳn. Đôi lúc tôi giật mình, tôi thảng thốt, tôi không ngừng đặt ra câu hỏi “Tôi của ngày xưa đâu rồi?”, “Vì sao tôi lại thế này?”,và … “Ai đã khiến tôi ra nông nỗi này?”.
Thoạt tiên tôi đổ lỗi cho chồng, có lẽ là tại chồng, nếu tôi không lấy anh chắc cuộc đời tôi không bi đát thế. Nếu không phải là anh, là một người đàn ông khác thì có lẽ tôi sẽ vẫn là cô gái hạnh phúc, nếu không phải là anh thì… nếu và nếu… Thế là tôi cáu gắt với chồng, tôi ghét mọi lời nói, mọi hành động cử chỉ, ghét tất cả những gì thuộc về anh. Các cuộc cãi vã, những lời lẽ xúc phạm nhau, những trận gào khóc, và cả những lần chúng tôi tính đến chuyện ly hôn. Những đứa con trở thành nạn nhân. Chúng thậm chí bị chửi bới nhiếc mắng, bị những trận đòn như cách mà mẹ chúng xả đi cơn giận dữ của mình. Cuộc sống quả thật như địa ngục, ngột ngạt đến khó thở.
Sau khoảng một thời gian dài sống trong những suy nghĩ tiêu cực, tôi bình tâm ngồi nghĩ lại, không phải, không hẳn chỉ bởi tại chồng, bị kịch cuộc đời tôi là do môi trường làm việc của mình, những đồng nghiệp xung quanh mình họ không thích mình, họ gây khó khăn cho mình, họ cản trở công việc của mình, họ ghen ghét với mình. Thế là tôi né tránh họ, tôi đề phòng và e dè hơn khi làm việc với họ.
Nhưng rồi sao? Sau 10 năm trăn trở dằn vặt, 10 năm thực sự sống trong nước mắt, điều tôi nhận được là gì? Đó là những nỗi đau, những rạn nứt không gì hàn gắn được, là sự mệt mỏi triền miên của mình và những người thân. Và tôi bắt đầu nhìn lại chính mình, những nỗi buồn chồng chất đã khiến tâm trí tôi mệt mỏi, cũng có thể thời gian và tuổi tác đã cho tôi thêm sự “chín” của bản thân, và cũng có thể mọi thứ đã trở nên “nhạt” đối với tôi??? Nhưng tôi bắt đầu học chữ “buông”, tôi bắt đầu học chữ “nhẫn”, và quan trọng là tôi bắt đầu “tĩnh” hơn trước mọi sự. Và lạ thay, cuộc sống của tôi cũng bắt đầu khác, những cuộc cãi vã với chồng gần như không còn nữa. Nếu trước đây vẫn là sự việc như thế, tôi sẽ tra khảo, sẽ chất vấn, sẽ gào lên, sẽ khóc lóc,… thì giờ đây tôi sẽ “tĩnh” và nghĩ: chắc tại thế này, tại thế kia,… tìm ra đủ lý do để thông cảm và đặt mình vào vị trí của người khác. Và mọi việc êm ái qua đi, gia đình không còn căng thẳng, tâm trí tôi không còn “hỗn loạn” nữa.
Phụ nữ à, tôi đã từng thành công, và cũng đã từng thất bại. Những điều tôi muốn chia sẻ từ cuộc đời của mình ở đây đó là: Tôi đã quá ích kỉ, tôi đã quá yêu bản thân mình, quá hiếu thắng và tự tin thái quá vào mình. Để rồi tôi không biết lắng nghe, không biết chia sẻ và thấu hiểu với những người sống quanh mình. Cái giá mà tôi phải trả là những đau khổ tôi và những người thân phải chịu đựng trong nhiều năm, và giờ đây là những ân hận trong tâm trí mình. Vì thế, khi viết nên những lời tâm sự này, tôi muốn nhắn nhủ với bạn rằng hãy lạc quan, suy nghĩ tích cực, yêu thương và thông cảm cho người khác, bạn sẽ thấy cuộc đời của mình nhẹ tênh và hạnh phúc hơn nhiều.
Những phụ nữ kiểu này đàn ông chỉ để yêu thôi chứ không cưới
Phụ nữ thường đồng nghĩa yêu và cưới là một. Thế nhưng với đàn ông, yêu và cưới lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Có những mẫu phụ nữ đàn ông chỉ yêu thôi không cưới.
Theo Dân trí