8 năm nay, vợ chồng tôi không ly hôn nhưng cũng không ở chung. Anh thuê một căn hộ sống cùng tình nhân trẻ tuổi. Còn tôi thuê một nhà trọ, sống cùng hai con 12 và 16 tuổi.
Chi phí nuôi con hàng tháng, anh đóng góp với tôi 3 triệu. Số tiền được gửi qua tài khoản chứ anh không hề đến gặp tôi và các con.
Nhiều người giục tôi ly hôn để có thể rộng đường đến với người đàn ông khác. Nhưng tôi nghĩ, người đàn ông nào cũng có tật xấu. Thôi thì, chồng không đòi ly hôn, tôi cứ sống như vậy để về mặt giấy tờ, các con vẫn có đủ cha và mẹ.
Cách đây 2 tháng, chồng tôi bị tai nạn, hai chân bị thương nặng.
Mẹ chồng tìm đến cơ quan tôi, nói tình hình rồi bảo tôi đến chăm sóc anh. Tôi nghĩ đến tình nghĩa xưa nên đã đến phục vụ 2 tuần liền.
Sau đó, vì các con bận ôn thi, tôi không thể đến chăm anh thường xuyên được nữa. Tôi bảo bố mẹ chồng gọi cho nhân tình của anh đến chăm anh.
Mẹ chồng tôi nguýt dài. Nhưng bà vẫn gọi và cô gái kia có đến chăm chồng tôi 1 tuần.
Khi biết anh không thể giữ được đôi chân thì cô ấy bỏ đi. Nhà chồng tôi không thể liên lạc với cô ta được nữa.
Mẹ chồng lại điện thoại cho tôi. Bà nói, sẽ huy động các anh chị em trong gia đình góp tiền mua cho mẹ tôi 1 căn nhà ở ngoại thành. Nhưng tôi phải đón chồng về chăm sóc.
Chồng tôi vốn là dân lái xe. Giờ anh tàn phế, coi như đã mất nghiệp. Tôi chỉ là nhân viên nhà nước, thỉnh thoảng làm bánh giao cho các cửa hàng, kiếm tiền nuôi con nên không đủ khả năng chăm sóc thêm 1 người nữa.
Quan trọng hơn, giữa chúng tôi không còn tình cảm. Vậy nên, tôi sẽ chỉ chăm sóc anh lúc anh điều trị ở bệnh viện. Ngoài ra, tôi từ chối sống chung.
Bố mẹ chồng biết câu trả lời của tôi, họ rất bức xúc, nói tôi vô tình vô nghĩa.
Tôi chảy nước mắt vì cay đắng. Bố mẹ chồng tôi là dân kinh doanh, tuy không thuộc hàng đại gia nhưng cũng khá giả.
Hơn 8 năm trước, khi biết tôi vì ghen tuông mà làm bẽ mặt chồng, ông bà đã cấm cửa, không cho tôi bước chân về nhà nữa.
Từ đó đến khi xảy ra vụ tai nạn, biết vợ chồng tôi như mặt trăng, mặt trời ông bà không hề lên tiếng can thiệp. Mẹ con tôi sống riêng, ông bà không hỏi đến, cũng không bao giờ gọi các cháu về nhà, cho các cháu thứ gì.
Có người còn nói cho tôi biết, ngày giỗ ngày Tết, chồng tôi đưa bạn gái về, ông bà tiếp đón như con, hoàn toàn quên 3 mẹ con tôi.
Bây giờ, việc đến nước này, ông bà trách tôi không ngớt khiến tôi vừa tủi thân vừa nghĩ ngợi. Tôi làm như vậy có bạc bẽo quá không? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Khổ sở vì chồng không đi làm nhưng lại thích tiêu hoang
Anh không chịu đi làm nhưng lại luôn ca thán việc vợ mua bán so đo, thực phẩm toàn rau, đậu, họa hoằn mới có thịt, không đủ chất cho chồng con.
Độc giả Thục Ninh (Hà Nội)