Tôi đang là sinh viên năm cuối đại học. Hơn 2 năm trước, tôi quen anh khi đi làm gia sư.

Anh là cậu của cô bé mà tôi dạy. 28 tuổi nhưng anh đã học xong thạc sĩ ở Anh và làm giám đốc ở một công ty nước ngoài. Anh đẹp trai lại nhẹ nhàng, lịch sự. Trong mắt con bé sinh viên từ quê lên thành phố học, anh rất hoàn hảo.

Gần nửa năm quen nhau, anh ngỏ lời yêu. Lúc đó, tôi đã thật hạnh phúc và không ngờ mình có thể quen một người như anh. Tôi khoe với hết bạn bè. Đứa nào cũng nói, tôi tốt phước, tương lai sẽ là một bà hoàng.

{keywords}
Ảnh: Thảo Nguyên.

Những lần hẹn hò, anh chở tôi trên chiếc xe hơi bóng loáng, đi ăn mấy nhà hàng sang trọng và dạo chơi ở những nơi nhiều người mơ. Anh còn nói, sẽ chu cấp tiền học phí, tiền chi tiêu hàng tháng, tôi chỉ việc tập trung học, bổ sung thêm kiến thức ngoại ngữ, các kỹ năng cho công việc sau này nhưng tôi từ chối.

Bạn bè nhiều đứa nói tôi dại, có đại gia chống lưng mà không biết hưởng. Tôi muốn tự mình phấn đấu cho tương lai, tiêu những đồng tiền do mình kiếm được.

Yêu nhau hơn một năm anh nhiều lần muốn hai đứa vào khách sạn. Tôi ban đầu tìm cớ bận học, đi làm thêm, làm đồ án để từ chối.

Tôi vẫn đi làm gia sư cho cháu anh, đi phát tờ rơi, làm phục vụ quán ăn để tự lo cho mình.

Năm tháng trước, anh đi tiếp đối tác nên uống chút rượu. Chạy xe đến chỗ tôi, anh nói, việc ký hợp đồng với đối tác không thành công nên rất buồn, muốn được ở bên tôi.

Trước đó, tôi thấy anh rất khác, ít nhắn tin cho tôi hơn, một vài lần tôi muốn gặp, anh bảo bận, tôi nghi ngờ. Hôm đó, tôi chấp nhận ở bên anh qua đêm, phần vì tôi muốn xem anh như thế nào. Phần khác, tôi nghĩ, vào khách sạn không hẳn là để làm 'chuyện ấy'.

Cả đêm hôm đó, anh đòi hỏi ba lần. Lần thứ nhất tôi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại để tránh. Lần tứ hai tôi kêu mình đang bị ngày đèn đỏ. Lần thứ ba, tôi đã tát anh.

Anh hét vào mặt tôi: “Em vào khách sạn để làm gì. Em vào đây với anh rồi thì người ta sẽ xem em chẳng ra gì nữa”.

Tôi đáp: “Em không quan trọng những điều đó, ai nói gì mặc họ. Với em, nam nữ vào khách sạn với nhau không hẳn là để làm tình”.

Chở tôi về ký túc xá, anh không nói một lời nào, cũng không hôn, chào tôi khi xuống xe. Tin nhắn, "Anh đã về đến nhà an toàn rồi em nhé" tôi cũng không nhận được. Tôi nghĩ anh đang giận.

Hai ngày sau, tôi gọi, nhắn tin anh không trả lời. Gặp nhau ở nhà học trò, anh xem như chưa quen biết tôi. Hỏi một vài người bạn anh, tôi được tư vấn nên cho anh thời gian. Lúc đó đang bước vào kỳ thi học kỳ và đi làm thêm, tôi chẳng còn thời gian buồn nữa.

Thi xong, đứa bạn bảo nhìn thấy anh đi cùng một chị. Vào trang cá nhân, anh đã hủy kết bạn với tôi. Lúc đó, tôi buồn, nhưng nghĩ, vậy là anh đã lộ rõ bản chất. Tôi tập quên anh bằng cách đăng ký học ngoại ngữ, đi làm thêm, gặp gỡ bạn bè.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu hơn tháng nay anh quay lại, nói xin lỗi và muốn được tôi tha thứ. Anh nói, lúc đó vì tự ái nên anh mới đối xử như vậy.

Bây giờ tôi không suy nghĩ được điều gì cả. Nếu nói không còn yêu anh nữa thì không đúng. Mối tình đầu với anh làm sao tôi quên được. Nhưng liệu chấp nhận quen một người như anh sẽ thế nào? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Sau nhiều năm tha hương, người đàn ông trở về khiến gia đình giật mình

Sau nhiều năm tha hương, người đàn ông trở về khiến gia đình giật mình

 Ngày còn trẻ, bố bỏ đi biệt xứ, một mình mẹ nuôi tôi. Khi có cháu ngoại, ông trở về thì khuôn mặt như con gái.  


Linh