Em Nguyễn Lưu T. (học sinh lớp 12) - em ruột của Nguyễn Hải Dương và ông Nguyễn Phú Hải, cha của Dương lần đầu chia sẻ thông tin về cuộc sống trong buồng biệt giam và ước nguyện sau cuối của đứa con nghịch tử.

{keywords}

Ông Nguyễn Phú Hải (ba ruột của Nguyễn Hải Dương) gặp bà Vũ Thị Thi (mẹ của Vũ Văn Tiến) để nói lời xin lỗi

“Anh ấy muốn sớm đền tội”

- Được biết, sau phiên xét xử phúc thẩm, ngày 1/9 em và bà nội có đến thăm Dương. Lần này em thấy sức khoẻ, tâm lý của anh trai mình ra sao?

Em Nguyễn Lưu T: Đây là lần thứ 8 em vào thăm anh Dương. So với những lần trước, tâm lý của anh Dương ổn định hơn. Tuy nhiên, sức khoẻ của anh có thì vẻ yếu đi. Em để ý thấy mắt anh bị thâm quầng, chắc do anh Dương mất ngủ nhiều.

- Em có nghe Dương kể về gia đình nạn nhân không?

Lần gặp vừa rồi anh Dương có nhắc tới. Anh muốn được sớm thi hành án vì không chịu được những ám ảnh dằn vặt trong thời gian ở trại giam. Anh tâm sự, cứ hai ba ngày, anh lại nằm mơ thấy chị Lê Thị Ánh Linh (người yêu và cũng là nạn nhân của Dương - PV).

Anh kể, trong giấc mơ chị Linh không hề trách móc hay hỏi anh vì sao giết cả nhà chị ấy. Anh chỉ mơ thấy cảnh hai người nắm tay nhau đi du lịch, cười nói vui vẻ, đặc biệt, trong giấc mơ, anh Dương được chị Linh chăm sóc rất ân cần.

- Vậy sao Dương lại nói bị ám ảnh và muốn đền tội sớm?

Anh Dương bảo trong giấc mơ là thế nhưng khi tỉnh giấc anh lại rơi vào trạng thái hoảng loạn. Khi đối diện với thực tại, giữa bốn bức tường giam, nỗi dằn vặt lại giày vò anh.

Anh nhớ lại cảnh xuống tay giết hại từng người nhà chị Linh. Anh Dương giờ chỉ mong sớm được thi hành án chứ không muốn sống trong tình trạng như hiện tại.

{keywords}

Chia sẻ với em trai, Nguyễn Hải Dương muốn được sớm thi hành án vì không chịu được những ám ảnh dằn vặt trong thời gian ở trại giam.

- Dương kể trong trại giam Dương sinh hoạt, ăn uống ra sao?

Anh được cán bộ trại giam dạy nghề tạo hình các con vật bằng cách thắt túi nilon. Trong buồng giam của anh có thêm một người bạn tù ở chung. Cứ vài ba tháng anh Dương lại được đổi sang phòng giam với người mới.

Hiện tại phòng giam của anh nằm đối diện phòng giam của Vũ Văn Tiến. Hai người thi thoảng trò chuyện với nhau. Anh Dương hy vọng cán bộ chuyển hai người ở chung buồng để dễ động viên nhau hơn.

- Về chuyện gây án, Dương có chia sẻ thêm gì không?

Anh muốn gia đình em và chính bản thân anh xin giảm án cho anh Vũ Văn Tiến. Anh Dương thừa nhận có lôi kéo anh Tiến và không cho anh Tiến biết kế hoạch cụ thể. Ngoài ra, anh Tiến cũng bị anh Dương uy hiếp về mặt tinh thần nên phải thực hiện theo.

Giờ gia đình tự giam lỏng, sợ tiếp xúc người lạ

{keywords}

Ông Nguyễn Phú Hải, cha Nguyễn Hải Dương chia sẻ thêm với phóng viên về cuộc sống của con trai và gia đình ông.

- Vụ thảm sát Bình Phước đã trôi qua hơn 1 năm, cuộc sống hiện tại của gia đình ông như thế nào?

Ông Nguyễn Phú Hải: Từ hôm nhận kết luận thằng Dương là chủ mưu sát hại gia đình ông Mỹ thì cũng là lúc gia đình tôi tan nát, suy sụp hoàn toàn. Vợ tôi lầm lũi lo chăm sóc mẹ, cứ nghĩ đến thằng Dương là ngất xỉu. Còn bé T., em của Dương vì không chịu nổi áp lực nên đã xin lên TP.HCM học tập.

Riêng bản thân tôi hơn một năm qua không dám đi đâu, chỉ quanh quẩn ở trong khu xưởng của em trai tôi tại xã Nhị Bình (huyện Hóc Môn, TP.HCM). Tôi không dám bước ra khỏi cửa nhà, khi cần muốn ăn gì, mua gì nhờ anh em mua giúp.

Hiện tại, tôi và con gái đang sống trong một chòi tôn nhỏ trong xưởng, hai cha con sinh hoạt trong diện tích rộng chừng 9m2. Tối ngủ con nằm giường ở tầng trên, tôi nằm tầng dưới.

Cuộc sống này cứ trôi qua hơn một năm, chẳng ai còn chút động lực, lý tưởng sống. Giờ gia đình tôi tự giam lỏng, sợ tiếp xúc với người lạ.

- Dịp Tết vừa qua ông có về quê không?

Tết vừa rồi là một cái Tết khủng khiếp của gia đình tôi. Thay vì được người thân, bạn bè gặp gỡ, sum vầy, gia đình tôi trải qua cái Tết quạnh hiu, lạnh lẽo và đầy buồn tủi. Tôi chỉ biết nằm trong nhà, ngước mắt nhìn trời và mơ về một cuộc sống bình yên.

- Với ông, Nguyễn Hải Dương là một đứa con như thế nào?

Cha mẹ nào mà không thương yêu con. Lúc thằng Dương từ quê lên TP.HCM làm việc, tôi cho 45 triệu đồng để mua xe máy. Sau đó nó bị trộm lấy mất xe, tôi cũng bỏ tiền mua chiếc xe cũ cho nó chạy mà không hề trách móc.

Thi thoảng Dương xin tiền để chi tiêu cá nhân, tôi cũng đáp ứng. Vợ chồng tôi gắng để hai đứa con không thua thiệt bạn bè.

Dương là đứa rất chung tình. Nên khi Ánh Linh đòi chia tay, Dương suy sụp, buồn bã. Nó đã yêu ai thì yêu đến cùng, và dẫn tới hành động ngu ngốc như vậy.

- Gia đình ông đã có những hành động như thế nào để phần nào xoa dịu nỗi đau của gia đình bị hại?

Tôi và mẹ thằng Dương rất muốn gặp phía nhà ông Mỹ để xin lỗi. Con dại, cái mang. Nhưng vợ chồng tôi rất sợ người nhà họ hận thù đánh đuổi. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa đến gặp họ để nói chuyện nhưng trong thâm tâm rất mong muốn điều này.

Gia đình tôi cũng bốn lần đến nghĩa trang thắp hương, thăm mộ của những người bị hại. Lần gần đây nhất có đến thăm đúng dịp sinh nhật của cháu Ánh Linh. Giá như thằng Dương không gây nên tội lỗi khủng khiếp này, thì có lẽ cuộc sống của mọi người đã yên ổn.

- Ông có hay theo dõi báo chí nói về vụ án không? Điều mà ông day dứt nhất hiện nay là gì?

Tôi không dám đọc báo vì sợ nhìn thấy hình ảnh của con trai. Tôi đã quá đau khổ khi đối mặt với cuộc sống hiện tại.

Điều mà tôi và cả Dương mong muốn chính là Vũ Văn Tiến thoát khỏi án tử hình. Mấy lần đến thăm, Dương đều hỏi thăm tình hình của Tiến. Dương kể, lúc rủ Tiến, nó chỉ nói là đi đòi nợ rồi chia lại ít tiền. Dương còn lên kế hoạch cho Tiến uống ba chai bia để bình tĩnh sau đó mới lên Bình Phước gây án.

- Dương có kể lại diễn biến tâm lý của Tiến khi biết sự thật về vụ “đòi nợ” của Dương không?

Dương cũng nói với tôi, khi sát hại xong cháu Vỹ ở ngoài cổng, Tiến có năn nỉ xin về. Lúc này Dương trợn mắt: “Mày mà về là hỏng hết chuyện của tao”. Thế nên, rơi vào hoàn cảnh này Tiến đã phải thực hiện mọi sự điều khiển của Dương.

Tôi nghĩ, ai rơi vào hoàn cảnh của thằng Tiến mới hiểu hết. Nếu Tiến bỏ về một mình chắc chắn con tôi sẽ giết Tiến để diệt khẩu.

Ngày 5/9, tôi có viết lá đơn gửi Chủ tịch nước trình bày nguyện vọng của tôi và nguyện vọng của Nguyễn Hải Dương là xin tha tội chết cho Tiến, cho Tiến một cơ hội làm lại cuộc đời. Đồng thời tôi có tìm gặp mẹ của Tiến để nói lời xin lỗi.

- Chúng tôi thấy có vẻ ông quan tâm bản án Vũ Văn Tiến hơn bản án của con trai ông. Phải chăng ông chấp nhận bản án tử dành cho con trai mình?

Thật tình nghe tin con chịu án tử hình, cha mẹ nào chẳng đau đớn. Nhưng nếu so nỗi đau gia đình tôi phải gánh chịu thì chỉ bằng một phần rất nhỏ đối với gia đình bị hại. Cái chết của thằng Dương đúng người, đúng tội. Chỉ có cái chết mới phần nào bù đắp được tội lỗi của nó.

Còn Tiến, tôi có làm việc chung xưởng gỗ với nó 6 năm. Tiến hiền lành, chịu khó lắm. Việc nó bị tuyên án tử hình, tôi thấy quá nặng, thấy chưa đến mức phải chết nên mới viết thư gửi Chủ tịch nước xin tha tội chết cho Tiến.

(Theo Tuổi Trẻ Thủ Đô)