Câu chuyện động trời đó xảy ra đã vài năm nay. Nhóm đàn ông đó đều bị công ty tôi sa thải. Trước khi sa thải, đều phải gặp rắc rối với pháp luật, không đến mức đi tù nhưng số tiền nộp phạt cũng không phải nhỏ.
Ở các trang web đen, thường có những “tổ”, được dân chơi lập ra để “thử hàng”. Nôm na là họ đi làm chuyện bậy bạ với các cô gái rồi về viết bài cảm nhận, đánh giá, trao đổi số điện thoại này nọ... Cái “trò mèo” ấy, thật đen đủi lại rơi vào đúng văn phòng của tôi. Các anh nam giới ham chơi, xấu tính, bày trò “thử hàng” với chị em phụ nữ rồi lên nhóm kín buôn chuyện với nhau. Nhiều chị ở đây lâu rồi thì cảnh giác chứ đám nhân viên nữ mới về như chúng tôi cũng có nhiều người “dính bẫy”.
Điển hình là tôi. Tôi không thuộc nhóm sắc nước hương trời gì cho cam, cũng chỉ gọi là hình thức trung bình khá. Mới đi làm, tôi thấy có anh T quan tâm, hỏi han, mời tôi đi uống nước, ăn trưa... Tôi mới đến, còn nhiều bỡ ngỡ, anh ấy trao đổi công việc rồi mách cho vài “mẹo” để áp dụng ở công ty, để nhìn nhận một số việc tuy không thuộc phạm vi công việc nhưng dù sao cũng là việc ở công ty, khiến tôi cũng nể... Vài tuần sau, tôi thấy tôi cũng “đổ”. Rồi chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi trẻ tuổi mà, chúng tôi có chữ X thứ ba và tôi nghĩ, có lẽ đây sẽ là một mối quan hệ lâu dài.
Nhưng sau ba, bốn lần chúng tôi thực hiện điều đó cùng nhau, thì T biến mất. Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe máy, mọi liên lạc qua internet đều cắt đứt. Khi gặp nhau ở công ty, T thản nhiên như tôi là một người chưa gặp bao giờ. Tôi hoang mang, lo lắng, cảm thấy có chút gì thất vọng và quả thực cũng rất nhiều xấu hổ. Có cái gì đó rất không ổn trong chuyện này. Tôi cũng tự cảm thấy mình như một “món hàng”, dễ dãi và nhanh chóng bị người ta vứt bỏ.
Sau T, khoảng vài tuần sau, tôi vừa kịp nguôi ngoai và quyết định gạt bỏ mối quan hệ ngắn ngủi ấy sang một bên thì lại đến N, anh nhân viên phòng tài chính, nhắn tin và tán tỉnh tôi. Tôi chưa có ấn tượng gì với con người này cả. Chỉ nhìn thấy nhau và chào hỏi xã giao. Hơn nữa, những lần gặp ấy, tôi không cảm thấy N có chút để ý nào đến tôi. Vậy mà bây giờ nhắn tin tản tỉnh? Liệu có gì bất ổn ở đây không? Sự biến mất của T đã làm tôi nghi ngại, hình như có mục đích gì trong chuyện đó rồi, giờ lại đến N?
Tôi coi như không nhận được tin nhắn của N và lẳng lặng làm việc của mình. Tôi không muốn vướng vào cái bẫy nào, dù rằng tôi cũng chưa biết mình có đang bị giăng bẫy hay không! Sau ba, bốn ngày nhắn tin, tán tỉnh không hiệu quả, bỗng nhiên N đến thăm tôi và đưa cho tôi một món quà. Mở ra, tôi ngạc nhiên đó là đôi giày mà tôi rất thích. Tôi đã từng tâm sự với T rằng tôi rất thích đôi giày đó. Rồi T biến mất và N xuất hiện, đôi giày đó chính xác là tôi đã nói với T. Nhất định là có chuyện gì đó ở đây rồi. Hình như họ bàn bạc nhau để gài bẫy tôi. Tôi trả lại quà cho N, nói rằng tôi không nhận vì cũng không biết đi đâu với đôi giày đẹp như thế này. Tôi nói khéo để N về cho nhanh. Một mình đóng cửa phòng, nhớ lại chuyện với T, sự biến mất của anh ta, món quà của N... Có cái gì đó rất đau khổ và ấm ức cứ cồn cào lên trong lồng ngực tôi.
Chuyện cũng qua đi, vài tháng sau, khi tôi không còn nghĩ đến nữa thì có một lần tôi phải ở lại làm việc đến khuya. Có một mình tôi trong phòng làm việc thôi, tôi không dùng máy tính cá nhân nữa mà bật máy bàn của phòng lên để làm. Bỗng có tin nhắn Facebook, nhưng không phải của tôi mà là của anh đồng nghiệp nam trong phòng. Chắc lúc rảnh rỗi vào trộm Facebook nhưng chưa đăng xuất. Tin nhắn cứ thế “nhảy” vào, một tràng dài dằng dặc. Tôi liếc qua thì thấy có hình của một em mới về công ty kèm theo bao nhiêu là lời nhận xét. Ôi, chuyện gì đang xảy ra thế này, tôi không thể cưỡng lại cơn tò mò. Hóa ra đó là cái group kín, họ nói chuyện “đen tối” với nhau. Và nội dung xoay quanh chuyện... thử hàng các em ở công ty.
Họ cử người tấn công, chinh phục, “thử dùng” rồi lên đây kể lại. Lần thêm lên, tôi thấy rằng có rất nhiều người trong công ty này đã “dính”. Và không nằm ngoài dự đoán, chính tôi cũng là nạn nhân. T và N đều lần lượt là hai người được phân công ngủ với tôi rồi lên kể lại. Khi T quan hệ với tôi, anh ta muốn quay phim, chụp hình như vì tôi phản đối nên T đành kể “chay”. Sau đó, N tiếp tục được giao phần việc còn lại, phải làm sao cho tôi chịu quay phim, chí ít là chụp ảnh để bọn họ có “hình tư liệu”. Việc N biết chuyện tôi thích đôi giày là do T nói. Họ nhất định cần quay phim và chụp ảnh được tôi là vì T nói, tuy tôi không xinh đẹp nhưng cách tôi bước vào chuyện đó thì cực kỳ hấp dẫn.
Ngoài tôi ra, chị T, chị V, chị X đều bị cái nhóm này “thử hàng” và công khai kết quả. Tệ nhất là anh đồng nghiệp nam duy nhất của phòng tôi lại chính là người nhiệt tình nhận xét và bình luận, chính anh cũng là người thông báo địa chỉ nhà và thói quen đi làm, giờ về... của tôi cho bọn T, N “tấn công”. Có kết quả đăng lên, anh vào “hóng hớt”, để những biểu tượng mặt cười hô hố làm tôi phẫn uất.
Sẵn tiện tài khoản chưa đăng xuất, tôi đưa hết tên của các chị em trong công ty vào để chứng kiến hành động đốn mạt của nhóm nam giới này. Vì sợ các bài đó bị xóa, tôi còn cẩn thận chụp lại màn hình làm bằng chứng nữa. Nhân tiện, tôi soạn sẵn một đơn kiện, gửi bản copy của đơn kiện này lên cái nhóm đó cho cả bọn xem, xem “chúng nó” có ý kiến gì không...
Câu chuyện động trời đó xảy ra đã vài năm nay. Nhóm đàn ông đó đều bị công ty tôi sa thải. Trước khi sa thải, đều phải gặp rắc rối với pháp luật, không đến mức đi tù nhưng số tiền nộp phạt cũng không phải nhỏ. Thêm cả chuyện xin lỗi chúng tôi, nhưng quả thực chúng tôi ghê tởm những lời xin lỗi ấy nên không ai còn muốn gặp để nghe.
(Theo Emdep.vn)
Tin liên quan: