Mới năm ngoái thôi, trong buổi họp họ, anh em họ hàng thẳng thừng tuyên bố vợ chồng tôi không sinh cháu đích tôn cho dòng họ thì phải ngồi chiếu dưới, chiếu này chỉ dành cho các ông nội, không dành cho mấy ông ngoại bàn chuyện.
Nhân đọc một bài viết vừa được đăng tải về chuyện họp họ, tôi muốn kể một câu chuyện có thật vừa xảy ra cách đây không lâu xung quanh vấn đề họp họ khiến tôi vô cùng tức giận.
Sau nhiều năm đi làm ăn xa, tôi nghĩ rằng những buổi họp họ là dịp để anh em, con cháu sum vầy, gặp mặt hàn huyên tăng tình gắn kết trong gia đình, họ tộc. Hơn hết là bày tỏ lòng thành kính, biết ơn tổ tiên, ông bà đã có công sinh thành dưỡng dục ta nên người. Thế nhưng bây giờ ý nghĩa của những buổi họp họ đã bị biến tướng và trở thành những cuộc tranh luận, đấu đá, xâu xé và áp đặt.
Tôi và vợ cưới nhau được 5 năm và sinh được hai cô công chúa nhỏ. Hiện vợ tôi cũng đang mang bầu bé thứ ba được bốn tháng, kết quả siêu âm cho thấy bé cũng là con gái. Từ lúc biết tin đến nay, tôi luôn sống trong mặc cảm, lo sợ bởi tôi vốn làm trưởng chi. Áp lực phải có con trai nối dõi tông đường luôn luôn thường trực, và đè nặng lên đôi vai của tôi mỗi khi về hop họ tộc.
Tôi nhớ rõ như in lần thứ 2 vợ tôi sinh con gái, tôi chính là chủ đề chính để cho cả họ mắng nhiếc, dèm pha. Từ lần đó cả họ áp đặt tôi chỉ được ngồi chiếu dưới bàn chuyện vì không có thằng cu.
Không sinh được con trai tôi bị cả họ cho ngồi chiếu dưới. Ảnh minh họa |
Năm ngoái tôi được triệu tập về họp để tổ chức giỗ cụ tổ. Khi tôi vào bàn ngồi, anh em họ hàng hết thẩy đều ném cái nhìn thương hại vào mặt tôi. Họ cười đểu rồi mỉa kiểu “cái đó” của tôi ngắn quá nên tôi mới không có được nam tử. Toàn bọn hít thuốc lào nói láo là tài.
Tôi thật sự thấy buồn bã vì buổi họp tổ chức giỗ cụ tổ chỉ mang tính hình thức để khoe của, khoe việc làm rồi xâu xé, đấu đá nhau và đay nghiến vợ chồng tôi mà không hề bàn bạc đến việc dựng rạp như thế nào, mâm cỗ ra sao, con cháu phải về dự đông đủ thế nào....
Rồi cũng đến ngày giỗ cụ tổ, lúc tôi về anh em họ hàng lại được dịp vênh mặt
ra oai, họ thẳng thừng tuyên bố vợ chồng tôi không sinh cháu đích tôn cho dòng
họ thì phải ngồi chiếu dưới, chiếu này chỉ dành cho các ông nội, không dành cho
mấy ông ngoại bàn việc.
Bố tôi lúc ấy là trưởng tộc cũng lao vào sát phạt tôi: Có dịp họp tề tựu đông đủ đây con đừng giận, phận đàn bà chỉ có việc đẻ mà cũng không xong thì không xứng làm đàn bà. Đàn bà đi làm dâu cũng chỉ là đẻ thuê cho nhà chồng mà thôi. Không đẻ được con trai thì để cho người khác nó đẻ. Việc gì mày phải khổ sở thế”.
Rốt cuộc lỗi sinh “mặt mẹt” chỉ là do vợ của tôi gây ra thôi. Đúng là lúc lấy vợ, tôi không soi kỹ “giống”. Giờ thì nhục đổ hết vào mặt, tôi chịu đủ rồi.
Tôi bắt đầu về nhà đay nghiến vợ. Vợ tôi đem một đống tài liệu phô tô về rồi quy trách nhiệm không đẻ được con trai là do chồng. Cô ấy nói như đinh đóng cột là: “Khoa học chứng minh thế. Chỉ đám người ngu quanh anh là không biết”. Nói xong vợ tôi thu dọn quần áo và đem hai con trở về ngoại để sống.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ sệt mỗi khi có điện thoại gọi về để họp họ. Tôi rất sợ cảnh cả năm về gặp nhau một vài lần nhưng tư duy, suy nghĩ khác nhau, người giàu người nghèo, quan điểm không giống nhau;chuyện trọng nam khinh nữ, chuyện mâm trên chiếu dưới.
Họp họ tôi chỉ mong bày tỏ lòng thương nhớ, biết ơn tổ tiên, đồng thời nhận biết anh chị em, cô bác, ông bà để từ đó có tôn ti trật tự, giữa con người với con người có sự tôn trọng, thương yêu gắn kết lẫn nhau.
Độc giả Hải Châu (Nam Định)