Lương kỹ sư của tôi được 12 triệu mỗi tháng. Tôi lại đang độc thân. Lẽ ra, với số lương ấy, tôi cũng không đến mức phải ngửa tay xin tiền bố mẹ hoặc vay mượn bạn bè để đủ tiền ăn qua ngày. Thế nhưng, 3 tháng vừa rồi, tôi luôn trong tình trạng nhẵn ví.
Tôi năm nay 29 tuổi. Độ tuổi này, các bạn nữ đã cưới gần hết, nhưng con trai thì đang vào mùa. Vì thế, bạn đại học, bạn cấp 3, bạn cùng quê, bạn công ty của tôi cưới liên tục. Mỗi tuần trung bình tôi nhận được 2, 3 thiệp cưới. Mỗi thiệp cưới con trai, tôi mừng 500 nghìn. Bạn thân hơn, tôi mừng 1 triệu hoặc hơn. Đây là mức giá chung cho đám con trai lớp tôi chứ không phải tôi sĩ diện hay chơi trội gì mà mừng to.
Thế nhưng, nếu chỉ mừng bằng đó, thêm vào đó là tiền đi lại thì tôi cũng không đến mức phải khổ sở. Đằng này, vì tôi còn độc thân, lại làm ở Hà Nội nên đám cưới những thằng còn lại trong lớp, tôi đều có mặt. Bạn bè tôi biết vậy nên đám nào cũng như đám nào, con trai con gái không về quê ăn cưới bạn được đều gọi cho tôi, nhờ tôi mừng hộ.
Có đám, tôi mừng bạn 500 nghìn, thêm 200 tiền tàu xe đi lại, nhưng phải bỏ ra đến 3 -4 triệu để mừng hộ cho cả chục đứa bạn.
Nói là nhờ, nhưng có đứa nào chuyển tiền cho tôi đâu. Ai cũng bảo, cứ bỏ tiền ra rồi chúng trả sau. Nhưng, làm gì có đứa nào trả. Thằng nào ý tứ thì trả nợ bằng cách mời đi uống bia, café hoặc gửi cho cái thẻ điện thoại. Còn không, chúng bơ hết. Con gái thì càng không trả, vì phần lớn họ đã có gia đình, không gặp gỡ nên cũng không có cơ hội để đòi.
Ảnh minh họa |
Tháng vừa rồi, tôi nhận lương 12 triệu, thêm 3 triệu tiền thưởng của sếp vì hoàn thành tiến độ công trình sớm. Ấy thế mà, tôi đói dã họng. Chung quy cũng chỉ tại mấy đám cưới.
3 đứa bạn cấp 3 của tôi cưới. Tôi lặn lội từ Hà Nội về Nam Định quê tôi. Trên đường về, điện thoại của tôi kêu liên tục. Tôi biết là đám bạn không về nên gọi nhờ tôi mừng hộ. Vì thế tôi tắt máy không nghe. Tuy nhiên, bọn bạn tôi quái dị hơn. Chúng biết tôi đã phát hiện nên gọi cho tôi bằng số lạ. Có thằng còn nhắn tin, xưng là sếp của tôi yêu cầu tôi gọi lại ngay số đó vì có việc cần. Thế là tôi dính bẫy.
1 đám cưới, tôi phải mừng đến chục cái phong bì.
Tổng cộng 1 tháng, 3 đám cưới bạn học, 1 đám cưới họ hàng, 2 đám công ty, 1 đám bạn xã hội, tôi hết veo 13 triệu đồng.
Thêm tiền thuê nhà 1,7 triệu, tôi không còn tiền để trả tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại, xăng xe chứ chưa nói đến tiền ăn, tiền tiêu lặt vặt khác.
Tôi phải mở miệng vay bạn, nhưng những đứa độc thân, đứa nào cũng đói. Những đứa có gia đình thì ngại vợ của chúng. Thế là, tôi phải điện về xin tiền bố mẹ. Bố mẹ tôi cứ mắng mãi, bảo lương như thế, không giúp đỡ bố mẹ được đồng nào lại còn xin thêm.
Tôi ngượng với gia đình vô cùng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Bởi vậy bây giờ, tôi sợ mùa cưới lắm rồi. Tôi chỉ mong cho nhanh qua những ngày tháng này.
Và tôi nghĩ, sau này, nếu cưới, tôi cũng chỉ đơn giản gọn nhẹ thôi. Mừng đi, mừng lại, cũng chỉ là món nợ. Thành ra lại làm khổ nhau.
Độc giả Trung Thành
(Hà Nội)