Tôi không nghĩ được rằng mẹ chồng có thể vu vạ cho mình như vậy. Tôi thanh minh rằng không hề có chuyện đó thì anh hét lên...
Vẫn cứ biết rằng, ngoại tình là tội lớn theo quy chuẩn đạo đức thông thường cho dù là lý do gì đi chăng nữa. Nhưng càng nghĩ càng hận, càng thấy số phận mình đen đúa khi bất đắc dĩ mang tội ngoại tình mà không thể chối cãi.
Cả tôi và chồng đều là con một nhưng chỉ có khác là gia đình tôi không có điều kiện bằng gia đình anh. Anh là con cái trong một gia đình khá giả, gia đình anh có cả chuỗi cửa hàng kinh doanh café - karaoke rất đông khách. Yêu nhau đến tận năm thứ 3 tôi mới được anh chính thức dẫn về ra mắt trong dịp giỗ ông nội anh.
Ngày hôm đó, tôi tới nhà anh từ rất sớm để cùng mẹ anh chuẩn bị cơm trưa. Không biết vì lý do gì mà bà lại không có cảm tình với tôi ngay lần gặp mặt đầu tiên ấy. Cũng không phải là đứa vụng về, không biết nấu nướng vậy mà vẫn bị mẹ anh bĩu môi chê bài đủ kiểu. Đến gần bữa cơm bà lại hỏi về gia cảnh nhà tôi. Tôi cũng hỏi gì trả lời nấy, rằng bố mất sớm, mẹ ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Giờ tôi đang làm thiết kế nội ngoại thất ở một công ty nhỏ.
Bà thở dài vẻ ngao ngán nên tôi biết ngay từ buổi đầu bà đã không chấp nhận tôi. Nhưng vì 2 đứa quá yêu nhau nên vẫn quyết tâm để đến được với nhau. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, anh nhất định lấy tôi nên mẹ anh cũng phải đồng ý tổ chức lễ cưới.
Cứ hy vọng rằng, về sống cùng mẹ chồng, cứ ngoan ngoãn, biết điều và lựa bà thì mọi chuyện sẽ dần suôn sẻ, rồi tôi sẽ lấy được tình cảm của mẹ chồng. Vậy mà càng sống chung, bà càng ghét tôi. Mọi việc tôi làm, mọi lời tôi nói tôi cảm giác bà đều săm soi, khó chịu. Thái độ của bà làm tôi sợ tới nỗi mỗi lần định nói gì với mẹ chồng là tôi đều phải lên dây cót, chuẩn bị rất kỹ rồi mới mở lời. Cuộc sống mới ngột ngạt ngay từ những ngày tôi bước chân vào ngôi nhà đó với phận làm dâu.
Không biết vì lý do gì mà bà lại không có cảm tình với tôi ngay lần gặp mặt đầu tiên ấy. (Ảnh minh họa) |
Ở như vậy vô cùng mệt mỏi nhưng may còn có chồng hiểu cho và thường xuyên động viên nên tôi cũng đỡ đi phần nào. Sau 4 tháng kết hôn, chồng tôi nhận quyết định đi Nhật một năm để học kỹ thuật tiên tiến theo sắp xếp của công ty. Buồn và hoang mang lắm nhưng tôi vẫn vui vẻ, động viên anh lên đường. Vậy là chỉ còn tôi ở lại với cuộc sống địa ngục trần gian.
Thời gian đó, tôi cứ đi được lúc nào là đi chứ chẳng dám ở nhà đối diện với mẹ chồng. Không phải vì tôi không muốn gần bà mà là bà luôn tỏ ra khó chịu khi nói chuyện với tôi. Như vậy thì nào ai dám lại gần.
Hơi một tí bà lại đay nghiến: “Thằng Hùng nó hết người để lấy hay sao mà lại lấy người như cô, vừa xấu người lại xấu cả nết!”. Bà cứ bâng quơ như thế khiến đôi lúc tôi rất tủi thân và cũng khó chịu. Chồng đi vắng, mối quan hệ của tôi với mẹ chồng ngày càng xuống cấp trầm trọng.
Bỗng có một ngày, bà gọi tôi bảo muốn sửa lại quán để mở rộng thêm ra, bảo tôi xem xét trang trí cho đẹp mắt. Vì đây là ngành của tôi nên khi được mẹ chồng mở lời như vậy tôi vui lắm. Bắt đầu hì hụi tìm những phương án khả quan nhất, đẹp nhất. Coi đó là một cơ hội ghi điểm với mẹ chồng.
Mấy hôm sau bà bảo hẹn anh D - kiến trúc sư đến để xem sửa sang lại cho hợp lý, rồi 2 anh em ngồi nói chuyện với nhau xem thế nào. Tôi vui vẻ nhận lời và hẹn mẹ buổi tối.
Tối hôm đó, khoảng 8h thì anh D tới, chúng tôi cùng bàn chuyện sửa quán theo kế hoạch. Lúc đầu mẹ chồng tôi cũng ngồi đó, được một lúc bà bảo chúng tôi cứ bàn tiếp, ông bà ra ngoài có chút việc.
Tôi sụp đổ hoàn toàn, không thể nói thêm gì được và chấp nhận ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. (Ảnh minh họa) |
Càng nói chuyện công việc, tôi càng cảm thấy hào hứng. Trong khi vẽ thiết kế, để thuận tiện nhìn bản vẽ, anh D bảo tôi ngồi sang bên cạnh anh để xem và góp ý luôn. Tôi không nghi ngờ gì bèn ngồi sang. Cả buổi chỉ gói gọn lại trong việc hai anh em ngồi cạnh nhau bàn công việc. Vậy mà không ngờ, 4 ngày sau chồng tôi gấp gáp bay từ Nhật về.
Khi nhìn thấy anh bước vào cửa, tôi rất vui sướng và bất ngờ, chưa kịp nói gì thì anh đã vung tay cho tôi một cái tát trời giáng và vứt cho tôi một tờ đơn ly hôn. Tôi không hiểu, vừa khóc vừa hỏi anh vì sao đối xử với tôi như vậy. Anh liền vứt cho tôi một chiếc USB và bỏ lên phòng.
Tôi theo anh vào phòng, mở chiếc USB ra và xem đoạn video trong đó. Hóa ra buổi tối ngày tôi và anh D ngồi với nhau bàn việc bị quay lén lại. Từ góc quay đó, trông như thể tôi và anh ta ngồi dán sát vào nhau và liên tục liếc mắt nhìn nhau. Tôi bảo vì sao chỉ như vậy mà anh đã nghĩ em lăng loan và ly hôn thì chồng tôi trả lời, mẹ chồng gửi đoạn video cho anh, bà bảo ở nhà khi anh đi vắng là tôi bắt đầu cặp với người này, có lần bà bắt gặp tôi và D từ nhà nghỉ đi ra. Lần này thừa lúc gia đình đi vắng, tôi đưa D về nhà một cách công khai thách thức.
Tôi không nghĩ được rằng mẹ chồng có thể vu vạ cho mình như vậy. Tôi thanh minh rằng không hề có chuyện đó thì anh hét lên: “Vậy ra ý cô là mẹ tôi đặt điều cho cô? Cô nghĩ mẹ tôi là ai mà làm trò trẻ con đó? Làm gì có người mẹ nào muốn con cái mình bị cắm sừng rồi bỏ vợ? Cô đừng nói nữa mà khiến tôi càng thêm ghét cô”.
Tôi sụp đổ hoàn toàn, không thể nói thêm gì được và chấp nhận ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Thời gian này, tôi đang ở nhờ nhà một người bạn và chờ đợi tòa gọi giải quyết ly hôn. Suy nghĩ nhiều mà không giải quyết được vấn đề gì. Càng nghĩ càng hận người mà tôi đã từng gọi là mẹ chồng đó. Tại sao bà lại có thể giết chết cuộc hôn nhân của chính con trai mình bằng đòn thâm hiểm ghê gớm đến thế?
(Theo Afamily.vn)