Con đường nào đã đẩy những cô gái vào chốn bán thân? Con đường nào đã đưa khách đến với những đường dây gái gọi? Điều gì còn đọng lại sau tệ nạn nhức nhối này?

TIN BÀI KHÁC

Sau khi vũ trường P. tạm ngừng hoạt động, phần lớn dân chơi Đà thành dạt về vũ trường Q. trên đường Bạch Đằng và vũ trường F. trên đường Trần Hưng Đạo. Cũng vì thế, gái gọi “dạt” về đây kiếm ăn. Tất nhiên, khi “đốt” tiền triệu tại vũ trường thâu đêm, dân chơi chẳng tiếc gì bỏ ra đôi triệu “bắt” một em giải sầu. 2 giờ sáng, chúng tôi có mặt tại Q. Lúc này, âm thanh và ánh sáng được bật hết công suất. Không quen với cái không khí bị “khủng bố” thế này, tôi uống vội lon bia, rít nhanh điếu thuốc, cố làm ra vẻ như một dân chơi chuyên nghiệp, rồi nhờ nữ bồi bàn ăn mặc hở hang kêu giúp một “đào”.

Trong tích tắc, từ đám đông đang nhảy nhót quay cuồng, một “đào” được kéo ra, đến kề sát bên tôi. Giữa ánh sáng và âm thanh như điên cuồng, “đào” này không thể đứng im, cứ đảo qua, lắc lại, mục đích chính để phô diễn “hàng” nhằm thu hút khách. Tôi ra hiệu “giảm tốc” và hỏi thẳng, giờ đã đi được chưa? “Đào” này hỏi lại: “Anh đi về ngay hay qua đêm?”. “Về ngay giá bao nhiêu?”. “Hai triệu!”. “Đi luôn với anh hay tới chỗ nào rồi gọi? “Sao cũng được”. Tôi bảo “đào” này cho số điện thoại, chút nữa tới đâu, sẽ gọi. Cô lảng ra chỗ khác, lát sau quay lại, đưa một mẩu giấy ghi số điện thoại 0199.993.xxxx rồi rót vào tai tôi: “Hồi nào anh đi, gọi cho em”.

Ra khỏi vũ trường, gặp T. - một người bạn đang làm điều hành cho một hãng taxi tại địa điểm này, tôi kể, “bắt” một em đi “tàu nhanh” mà “chém” giá tới 2 chai. T. bảo, vào đây “bắt” làm gì, nó hét giá cho nhức tai. Lúc nào có nhu cầu hay cần tiếp khách, cứ a-lô, T. sẽ kêu giúp mấy em xuống khách sạn. Nếu không ưng ý, cho nó trăm ngàn bắt taxi về, đổi đứa khác. Giá chỉ 5-7 trăm ngàn đồng là hết đát. Nhiều khách du lịch ví một số tài xế taxi như là người giữ “bản đồ mại dâm” ở bất cứ đô thị nào khi họ đặt chân tới. Chỉ cần lên xe và “bo” cho tài xế một ít tiền, vậy là khách có nhu cầu gái gọi cỡ nào cũng được đáp ứng. Một kiều nữ nguyên là kế toán vũ trường M. có tiếng ở Đà Nẵng tiết lộ, có 2 đường dây má mì “nhập hàng” từ TPHCM, sau đó phân bổ lại cho các quán massage, karaoke, vũ trường ở Đà Nẵng. Đó là má mì tại karaoke N. và vũ trường M.


Bây giờ rất hiếm cảnh gái đứng đường mời gọi khách
(một gái bán dâm đứng tại cầu Đa Cô, Hòa Minh chờ khách)...

Với dân văn phòng có nhu cầu “khoản ấy”, chẳng mất công “phơi mặt” đi vào những nơi nhạy cảm để tìm thú vui, mà thường lên thẳng mạng Internet. Chỉ vài thao tác đơn giản, họ sẽ “bắt” được mối, thỏa thuận giá cả, hẹn thời gian, địa chỉ, và chỉ trong chớp nhoáng, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Th., nhân viên một Cty máy tính trên đường Hàm Nghi chia sẻ, chỉ có “bờm” mới vác mặt tới massage, karaoke hay vũ trường để tìm “hàng”. Vừa tốn kém lại vừa không an toàn. Vô tình bắt gặp một ánh mắt thân quen nào đó, lọt tới tai vợ, coi như “cá nằm trên thớt”. Nói xong, Th. dẫn tôi dạo “phố sex” trên mạng một vòng. Nếu ở Đà Nẵng chỉ cần gõ cụm từ địa danh, không khó để “bắt” được một em.

Câu chuyện thân phận


Có nhiều lý do để tệ nạn mại dâm bùng phát ngày càng phức tạp. Không ít cô gái từ quê ra phố làm nghề này thừa nhận có quan hệ tình dục ở tuổi vị thành niên. Đó là hậu quả của những web đen, những bức ảnh khiêu dâm, những bài viết, clip cổ vũ sex cộng với sự suy giảm giá trị truyền thống của gia đình, của tổ chức, cộng đồng. Ở tuổi vị thành niên, đặc biệt với trẻ đang lớn, sau khi vượt qua rào cản, nếm “trái cấm” một lần, vậy là sẽ có những lần tiếp theo. Với không ít cô gái, sau một mối tình buồn, một chuyện sóng gió gia đình, các cô bỏ nhà, bỏ quê ra phố. Con đường nhanh nhất để có tiền mưu sinh, công viện với mại dâm, đã phần nào hiểu rằng, việc dẹp tệ nạn mại dâm, trả lại môi trường sống trong lành, cần tiến hành đồng loạt các giải pháp từ “gốc” và c nhẹ nhàng, đó là bán dâm dù biết “nghề” không đẹp đẽ gì.

Đà Nẵng đã triển khai biện pháp gì để dẹp nạn mại dâm và hiệu quả đến đâu? Xin kể câu chuyện buồn của H., nhân viên tại một quán massage trên đường Hoàng Văn Thụ mà tôi ám ảnh mãi. H. kể quê mình ở mãi H. Châu Thành B, tỉnh Hậu Giang, một nơi thuần nông, nghèo khó. Ba mất từ sớm, mẹ đưa H. lên TPHCM vào làm thuê cho một gia đình khá giả ở Q. Tân Bình. Được vài năm, mẹ H. cũng mất vì bạo bệnh, cô tiếp tục thay mẹ làm ô-sin trong gia đình đó. Thấy H. tội nghiệp, chủ nhà đã nhận H. làm con nuôi vì trong gia đình cũng chỉ có 1 con trai. Người anh của H. cũng chỉ hơn cô vài tuổi. H. nhớ khi mới 15-16 tuổi, cô thường được anh mở máy tính cho xem những web đen, những clip mát mẻ, khiêu dâm.

Hệ quả của nó rồi cũng xảy ra, H. và người anh đã quan hệ tình dục. Đã có một lần thì cũng có những lần sau. Nhưng nếu chỉ có vậy, chuyện có lẽ sẽ lặng lẽ trôi qua, cho tới khi bố nuôi phát hiện ra chuyện đó, đã la mắng, đòi tống cổ cô ra khỏi nhà. Chỉ tới khi H. chấp nhận lên giường cùng ông ta, mọi chuyện mới được giữ kín. H. đã quan hệ với hai người cho tới khi mang thai bị ép phải ra khỏi nhà. H. sinh con, gửi cho một người bà con ở quê, còn mình ra Đà Nẵng làm nhân viên massage, kiếm tiền hằng tháng gửi về nuôi con.

Từ hai câu chuyện, đó là những phương thức tìm tới gái gọi của khách và con đường để những cô gái đế“ngọn”.


(Theo Công an Đà Nẵng)