Nhà bố mẹ đẻ của tôi ở TP. Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng. Đỗ đại học, tôi đến TP. Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng thuê trọ để đi học.

Vốn xuất thân con nhà nông, tôi chi tiêu rất tiết kiệm, còn đi làm thêm từ thời sinh viên.

Tôi vừa lấy chồng được 6 tháng. Anh quê ở Hải Dương, cũng vào Đà Lạt học đại học.

Chúng tôi quen nhau tại cửa hàng bán đặc sản Đà Lạt khi đi làm thêm. Trong thời gian yêu nhau, anh chủ động tặng tôi rất nhiều quà, trong đó có cả dây chuyền vàng.

Thế nhưng, lúc về chung nhà, tôi nhận ra anh tính toán rất chi ly, chứ không hề phóng khoáng như tôi từng biết.

Tổng thu nhập của vợ chồng tôi vào khoảng từ 23-25 triệu đồng/tháng. Thế nhưng, tôi cố gắng tiết kiệm nên chỉ chi từ 5-6 triệu đồng/tháng.

Mỗi tháng, tôi đóng tiền trọ 1,3 triệu đồng, tiền điện 400 nghìn đồng, 100 nghìn tiền nước; 1,6 triệu đồng tiền chợ, 500 nghìn đồng tiền mỹ phẩm…

Chồng trách tôi tiêu hoang. (Ảnh minh họa: Pxfuel).

Ngoài các khoản tiêu chính, tôi còn mua sắm dầu ăn, nước mắm, gas… rơi vào tầm khoảng 500 nghìn đồng nữa.

Một khoản dự phòng 1 triệu đồng đi đám cưới, sinh nhật, mua sắm đột xuất, ốm đau lặt vặt…

Tiền chợ của chúng tôi chỉ khoảng 1,6 triệu đồng/tháng, bởi cuối tuần, vợ chồng tôi về nhà mẹ ở Bảo Lộc. Bố mẹ gửi rất nhiều rau củ, mấy con gà, trứng… đủ ăn cả tuần. 

Rõ ràng, tôi chi tiêu rất tiết kiệm và biết tận dụng thực phẩm bố mẹ gửi để giảm thiểu tiền chợ. Thế nhưng, chồng vẫn bảo tôi tiêu hoang.

Anh muốn tôi phải tiết kiệm hơn nữa để sớm có đủ tiền mua nhà, sinh con.

Không chỉ đay nghiến tôi, anh còn đem chuyện vợ chồng kể cho bố mẹ chồng nghe. Mẹ chồng tôi không rõ nguồn cơn, cứ gọi điện mắng nhiếc đủ kiểu. 

Bà còn ra mặt dạy dỗ phải chi tiêu thế nào, buộc tôi bỏ bớt tiền mỹ phẩm, hạn chế dự cưới… Bà khẳng định do tôi váy áo xúng xính, son phẩn đủ kiểu nên mới tiêu nhiều tiền.

Đã thế, bà còn quay ra trách móc con dâu không thường xuyên gọi điện về hỏi thăm bố mẹ chồng. Tiền tiêu hoang vào những việc đâu đâu, tình cảm gia đình thì không gắn kết.

Mẹ đẻ của tôi biết chuyện, rất tức giận. Bà bảo sẽ không cho rau củ, gà vịt… và kêu tôi để cho chồng đi chợ, quản lý tiền bạc. 

Thế nhưng, nhiều đồng nghiệp bảo với tôi nếu để chồng quản lý tiền thì còn khổ hơn.

Tôi thực sự không biết phải làm sao, tiết kiệm đến mức nào thì chồng và gia đình chồng mới không chửi bới nữa.

Tôi phải làm thế nào để thoát ra cảnh tình ngột ngạt như hiện tại. Chẳng lẽ, tôi lại ly hôn chỉ sau 6 tháng kết hôn?

Độc giả T.M