- Mỗi lần bố mẹ đẻ tôi xuống chơi, thái độ bố mẹ chồng tôi khiến tôi càng thương hai song thân của mình hơn. Sự phân biệt đối xử ấy được thể hiện mạnh mẽ hơn cả là từ mẹ chồng tôi.

TIN BÀI KHÁC:


Chúng tôi yêu nhau trong suốt 4 năm và được sự đồng ý của hai bên gia đình. Năm 2010 chúng tôi chính thức đính hôn và một năm sau chúng tôi mới có điều kiện tổ chức đám cưới.

Tôi từ bỏ ước mơ giảng dạy tại quê hương để theo chồng về nơi xa, cách nhà hai trăm cây số. Với mong ước được hạnh phúc bên chồng và được lòng mẹ chồng, tôi tự tin bước vào gia đình anh.

Trong suốt thời gian một năm trước khi lễ cưới được diễn ra, tôi cũng hơi ngạc nhiên: Vì bên nội chỉ lên nhà tôi hai lần, một lần là gặp mặt và lần hai là làm lễ đính hôn (sau này có một lần cưới là ba). Tôi nghĩ do hoàn cảnh neo người nên chắc ông bà không lên được. Sau này tôi biết tất cả là vì “không xứng”.

Điều đó được minh chứng khi tôi về sống chung với gia đình chồng. Mẹ chồng tôi luôn chê bai gia đình tôi: Một gia đình nghèo, ăn nói quê mùa, lúc nào bên chồng cũng chê gia đình tôi là “Dân miền núi, không biết gì”…Tôi rất buồn. Đặc biệt là mỗi lần bố mẹ đẻ tôi xuống chơi, thái độ bố mẹ chồng tôi khiến tôi càng thương hai song thân của mình hơn. Sự phân biệt đối xử ấy được thể hiện mạnh mẽ hơn cả là từ mẹ chồng tôi. Hễ trong xóm có đám cưới nào, bà đều nói: “con bé đó xấu nhưng nhà đó giàu” hay “Con trai thời bây giờ phải lấy vợ thật giàu”…

Ảnh minh họa
Thực sự về gia cảnh 2 gia đình thì không ai hơn ai cả, song thân của tôi là cán bộ về hưu, về chăn nuôi trồng trọt để thêm thu nhập nuôi con cho chị gái, cho anh trai tôi. Tạo điều kiện cho anh chị tôi làm ăn, góp vốn sau này chứ bố mẹ không giữ cho riêng mình. Bố mẹ tôi có đủ tình thương cho con cháu và đủ tiền bạc để sống thoải mái. Còn gia đình chống tôi thì khác, mẹ chồng không có lương, ở nhà sản xuất. Bố chồng có lương, đủ cho gia đình chi tiêu trong một tháng. Chỉ khác là bên ngoại tôi ở miền núi, bên nội ở miền xuôi, văn hoá, tập tục khác nhau. Người miền núi thì chất phác, thật thà, tình cảm. Còn người miền xuôi khôn khéo hơn, chải chuốt hơn. Sự phân biệt đối xử giàu nghèo đã làm hai bên thông gia không tình cảm như những thông gia khác. Tôi là người biết rõ nhất. Điển hình là mẹ chồng tôi hay gọi điện hỏi thăm chị dâu cũng như gia đình chị dâu tôi (Vợ của anh trai chồng tôi). Dù ốm đau hay lễ tết gì bà đều gọi điện. Tôi cũng phải công nhận nhà chị dâu chồng tôi rất giàu, công việc thu nhập cao. Trong khi đó, đáng ra khi đã gọi cho thông gia này thì gọi luôn thông gia kia nhưng mẹ chồng tôi không bao giờ tự động mà gọi cho gia đình tôi.

Ban đầu, khi tôi mới về nhà chồng, bố mẹ đẻ tôi sợ tôi vụng về nên trong một năm đầu hay gọi điện hỏi thăm ông bà nội. Hay xuống thăm ông bà và mang những món quà quê biếu thông gia. Nhưng khi chứng kiến sự phân biệt đối xử của bên nội, tôi tuyệt đối không cho bố mẹ tôi gọi điện cũng như xuống chơi. Không phải tôi không muốn gặp bố mẹ tôi mà vì tôi thương ông bà nhiều lắm. Nhiều lúc bố mẹ tôi nằm viện, trước mặt ông bà, tôi cố tình gọi điện hỏi thăm tình hình nhưng thái độ của gia đình bên chồng vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Bố mẹ tôi nhiều lúc muốn tới thăm con cháu nhưng thấy ông bà như thế nên cũng ngại. Và thật lòng tôi không mong bố mẹ mình bị người ta dè bỉu, khinh thường.

Tôi buồn lắm, thời đại văn minh mà sao ông bà suy nghĩ cổ điển như vậy. Sau này, con gái ông bà cũng lấy chồng, nếu gia đình họ cũng chê gia đình mình thì phải làm sao?

Hệ luỵ của việc phân biệt giàu nghèo đó là tình cảm của nhà chồng với tôi. Khi chưa tới nhà tôi, họ quý tôi, họ dễ dãi với tôi. Nhưng khi tới nhà tôi, thấy sáu gian nhà ngói xi măng, họ thay đổi. Chân ướt chân ráo về nhà chồng, tôi bị mẹ chồng xóc xiểm: May N lấy chồng mới có quần áo mặc nhỉ? Nhà họ con dâu đóng tiền ăn mỗi tháng một triệu rưỡi, dâu nhà này đóng có mỗi triệu tư…Lòng tôi nặng trĩu.

Chồng tôi đi làm ăn xa nên mỗi ngày ở nhà chồng với tôi là một nỗi buồn đăng đẳng. Tôi làm gì cũng bị xỉa xói, bạn của tôi là bốn bức tường lạnh lẽo…Đã có lúc tôi nghĩ dại là buông xuôi hạnh phúc. Nhưng tôi đã kịp nắm lấy…

Tôi cố gắng kéo hai gia đình lại gần nhau nhưng càng kéo thì sự phân biệt giàu nghèo càng lộ rõ. Tôi không biết phải làm sao cho mẹ chồng tôi thay đổi suy nghĩ: Sống trên đời, không gì quý giá bằng tình cảm, đừng để đồng tiền làm mờ mắt nhân sinh. Không có phép nhiệm mầu nào đưa con người xích lại gần nhau bằng cái tâm và tình người dào dạt.

Út Hữu
Thể lệ tham dự viết “Hôn nhân và tham vọng tiền tài địa vị”:

Câu chuyện nên viết dưới 1000 từ, gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn hoặc báo VietNamNet, tòa nhà C’Land, 156 Xã Đàn 2, Nam Đồng, Đống Đa, Hà Nội.

Tiêu đề thư xin ghi rõ: Bài viết tham gia chủ đề: “Hôn nhân và tham vọng tiền tài địa vị”.

Bài viết của độc giả, ban biên tập có quyền cắt gọt cho phù hợp với hình thức của báo.

Những câu chuyện đặc biệt cần giữ kín danh tính, xin ghi rõ cuối mỗi bài viết gửi tham dự chuyên mục.

Bài viết có lượng truy cập nhiều nhất theo cách đo, kiểm của hệ thống google giành được phần thưởng trị giá 1.000.000 đồng.

Bạn đọc chia sẻ bài viết từ đầu tháng 10 đến hết 31/12/2012