TIN BÀI KHÁC
Cho đến bây giờ, tuy đã trở về nước nhưng tôi vẫn ân hận và tự trách mình chỉ vì cả tin mà để bọn buôn người lừa bán sang Trung Quốc, bị đày đọa hơn một năm trời khổ nhục không kể xiết.
Sinh ra và lớn lên ở huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang, gia đình quá khó khăn nên năm 14 tuổi tôi phải nghỉ học ở nhà phụ giúp bố mẹ. Năm 16 tuổi, tôi đã sa vào cạm bẫy của bọn buôn người.
Đó là sáng ngày 5-7-2007, anh Đ - một người bạn gọi điện rủ tôi đi mua máy sấy vải. Tôi nhận lời đến cổng chợ Kép gặp Đ. Chúng tôi bắt xe buýt đi đến ngã tư có cây xăng thuộc TP Bắc Giang thì Đ bảo xuống xe.
Lúc đó, tôi không hề biết đã đến Bắc Giang, vì từ nhỏ tôi chưa đi đâu xa bao giờ, cũng không biết Bắc Giang ở đâu. Đ bảo tôi bắt xe đến chỗ nào uống nước cho mát, đi được khoảng 200m thì có một người gọi Đ và bảo lên xe ô tô, Đ giới thiệu là anh trai cùng đi mua máy sấy vải.
Đến Lạng Sơn, Đ bảo là xuống ăn cơm trưa. Tôi say xe nên rất mệt, không ăn được gì. Sau đó, Đ đưa cho tôi cốc nước. Uống xong, tôi thấy người mệt hơn và cứ nửa tỉnh, nửa mê. Tôi hỏi Đ lúc nào về thì Đ bảo “Anh C vừa gọi điện cho anh, nói là đã mua được máy sấy vải rồi. Anh C đang ở động chơi, anh em mình vào đó để cùng về”. Tôi đồng ý vì C là bạn của Đ - người cùng thôn và cũng là anh kết nghĩa của tôi.
Đ bảo tôi không đi được ô tô thì bắt xe ôm đi vậy! Rồi tôi, Đ và một người lạ mặt nữa cùng đi xe ôm đến cửa khẩu Tân Thanh. Chuyến xe này đi rất xa, xuống xe còn đi bộ qua mấy quả núi mà tôi không biết là đâu, hơn nữa trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên tôi cứ thế đi theo.
Sau đó, chúng tôi đi đến một khu toàn nhà cao tầng có biển toàn bằng tiếng Trung Quốc. Tôi hỏi Đ: “Sau lại đến đây?”, thì Đ bảo “sắp đến chỗ anh C rồi”.
Chúng tôi đi tiếp nửa ngày đường đến một ngôi nhà khá đông người. Một thanh niên chừng 25 tuổi tên M đưa đón tôi, tôi sốt ruột hỏi anh C đâu, và đòi về, M bảo chờ một lát, rồi nói “Mấy anh em đi mua quần áo kẻo ở bên này không được mặc quần áo Việt Nam, CA họ bắt”.
(ảnh minh họa) |
Cả ba đến cửa hàng, mua quần áo cho tôi và bắt mặc ngay, mua xong trời tối, tôi khóc đòi về vì sợ bố mẹ đi tìm thì Đ cứ bảo chờ anh C lát rồi về. Đến 10H tối, thì Đ lại bảo anh C bận không đến được, thôi để anh đưa về.
Tin lời, tôi cùng Đ, M bắt xe ôm đi một mạch cả đêm đến 5 giờ sáng đến một cây xăng thì có một chị tên Linh, người Việt đến đón. M bảo “Em sang xe chị Linh nhé, chở đông quá sợ CA bắt”. Tôi nghe lời vì cứ nghĩ có Đ đi cùng sang.
Nhưng không, cùng xe với Linh và tôi là một người đàn ông Trung Quốc khoảng 70 tuổi. Linh giới thiệu là bố nuôi và đang đưa ông ta về Việt Nam chơi. Tôi hỏi Linh: “Sao bạn em lâu đến thế?”. Lúc này, Linh mới nói thật: “Em bị người bạn đó lừa bán vào đây rồi, em phải ở lại tiếp khách trong một năm, trả hết nợ rồi bà chủ đưa em về”.
Quá bất ngờ, tôi vật vã gào khóc, van xin họ nhưng vô ích. Cuộc sống hơn một năm làm nô lệ tình dục khiến tôi tưởng dài như cả thế kỷ. Tôi đã sống những ngày triền miên kinh hoàng và sợ hãi, bị đánh đập hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi thấy tủi nhục và xấu hổ vì cái công việc bẩn thỉu mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại phải làm. Tôi oán hận bản thân thiếu hiểu biết, chưa từng nghe nói đến nạn buôn bán phụ nữ, trẻ em là gì để đề phòng.
Rồi may mắn đến với tôi trong một đợt truy quét mại dâm, CA tỉnh Quảng Đông đã giải thoát cho tôi và 12 cô gái khác ra khỏi ổ chứa, đưa chúng tôi về CQCA lấy lời khai, giam một ngày rồi thả ra. Lúc này, tôi dở khóc dở cười vì không biết đi đâu, về đâu.
12 đứa bọn tôi chia làm hai nhóm, thề sống chết cũng phải trở về Việt Nam. Trời đã tối mà năm đứa vẫn đứng ở cổng chợ Quảng Đông thì tôi lại gặp được một chị trước đó cũng bị lừa bán vào chỗ chúng tôi ba tháng. Chị ấy đã trốn được về, nay lại quay trở lại ở với ông bà người Trung Quốc.
Khi nghe tôi kể chuyện mới xảy ra, chị bảo sẽ đưa chúng tôi vào nhà ông bà ở tạm, ông bà rất tốt. Trời tối và cũng không còn cách nào khác nên chúng tôi đi theo. Nghe tôi kể, ông bà thương tình mua cho tôi chiếc điện thoại để liên lạc về nhà. Bố tôi nghe máy, cho tôi biết ở nhà đã bắt được thủ phạm lừa bán con, giờ con phải tìm đường về càng sớm càng tốt, CA đang chờ con về làm nhân chứng.
Tôi ở lại nhà ông bà Trung Quốc này hai tuần thì liên lạc được với người anh họ đang làm ăn ở Quảng Châu và đến ngày 27-8, tôi được về nhà. Cả gia đình tôi vô cùng sung sướng. Nhưng sau đó, tôi lại không tránh khỏi sự kỳ thị của làng xóm.
Bây giờ, tôi được hỗ trợ học nghề và tư vấn tâm lý, pháp luật ở Ngôi nhà Bình yên. Kẻ lừa bán tôi đã phải trả giá bằng nhiều năm tù, nhưng điều tôi muốn nói với mọi người là làm sao để phụ nữ và trẻ em vùng sâu, vùng xa có được hiểu biết về nạn buôn bán người để tự bảo vệ mình, đừng như tôi chính là một nạn nhân từ điều thiếu hiểu biết đó!
(Theo Tiền Phong)