LTS: Cuộc sống luôn có những câu chuyện đáng để chúng ta suy nghĩ. Một chuyến xe đêm cuối năm vắng vẻ, một ngày mưa tầm tã chen chân giữa phố xá đầy xe cộ, một bàn tay bất ngờ đưa ra đỡ ta đứng dậy sau cú vấp té… Những câu chuyện tưởng chừng rất nhỏ, nhưng có thể chất chứa nhiều bài học trong đó.

Mời độc giả chia sẻ cùng chúng tôi những câu chuyện mà các bạn bắt gặp trong cuộc sống đời thường và cảm thấy cần phải lên tiếng phản đối hoặc bênh vực. Đó có thể là những câu chuyện về người tốt, việc tốt, hoặc đơn giản là một nỗi bực dọc thoáng qua về một hành động kém nhân văn của người nào đó.

Bài viết vui lòng gửi về địa chỉ: bandoisong@vietnamnet.vn

Nay đi làm về, mình vội vã hòa vào dòng người lao đi đón con. Trời mưa thì chắc ai cũng biết có tác động lớn như thế nào đến tình hình giao thông ở thủ đô.

Ra đến cổng trường, 2 mẹ con và mấy cô giáo đứng chờ dòng người kìn kìn trước mặt, mong có một khe hở để sang đường. Một, hai, rồi ba chiếc ô tô sang, xịn, mịn cứ lừ lừ nhấn ga, dứt khoát để khóa cái lỗ hổng lại, không cho ai chen được.

w mua tac duong 11 1 284.jpg
Trời mưa khiến nhiều tuyến đường ùn tắc. Ảnh: Bảo Khánh

Cũng không sao, mình thủng thẳng chờ và tiếp chuyện "Máy nói" (tên gọi yêu của con gái). Trong vô thức, mình quên mất những người ngồi trong xe dường như đang nhìn mình đầy cảnh giác, vì sợ nếu nhấn ga không nhanh thì mình sẽ chen vào trước mặt.

Rồi bỗng nhiên trong làn mưa lắc rắc, mình thấy một khoảng trống dần lộ rõ ra vì chiếc xe tải chở hàng không chịu nhấn ga mà cứ đứng yên. Giật mình hơn nữa là cậu lái xe vẫy tay liên tiếp ra hiệu bảo mình đi đi.

Ôi! Trái tim tan chảy chính là vào những khoảnh khắc như thế này đó!

Mình xúc động thực sự, vội vã nhấn ga phi qua nhưng bị chặn ngay lại vì một loạt xe máy khác lao lên trước mặt. Chiếc xe tải một lần nữa đánh lái kẹp vào lề đường để mở ra một kẽ lách thoát thân cho hai mẹ con "Máy nói".

Bình thường, mình sẽ bật ra lời cảm ơn nhanh như những cái vẫy tay của cậu ấy. Nhưng trong hoàn cảnh làn xe ken đặc đường, và mặt bịt kín khẩu trang vì trời mưa lạnh, mình chỉ biết giơ ngón cái lên để bày tỏ sự xúc động lúc bấy giờ.

Cậu bé ấy thậm chí không nhìn thấy ngón cái của mình, vì còn bận nhìn vào gương chiếu hậu để đánh lái mở đường cho mẹ con mình đi.

Đoạn đường tiếp theo, "Máy nói" tiếp tục hỏi, còn mình vẫn máy móc trả lời con nhưng tâm hồn đã chìm vào một sự chua xót vô hình.

Giá trị con người không nằm ở những chiếc ô tô và những bộ quần áo sang trọng người ta có, mà nằm ở hành vi người ta thực hiện.

Hàng ngày, con đường đến trường khoảng 500m nhưng mẹ con "Máy nói" phải đi mất nửa tiếng đồng hồ, vì "Máy nói" bận ngoại giao với bà bán rau, bà bán đậu, bác cắt tóc, ông xe ôm, bác sửa xe, cô bán thịt... Ngần ấy những con người lao động chân chính trên con đường đi bộ đến trường của "Máy nói".

Đấy là những giá trị mình muốn ngấm vào "Máy nói", là thứ tình yêu và môi trường mà mình muốn con được nuôi dưỡng để trưởng thành. Mình nghĩ, đó là những điều nhỏ nhặt hình thành nhân cách của con và làm nên danh hiệu "Hoa hậu thân thiện" trong xóm của "Máy nói".

Văn hóa thực sự không phụ thuộc vào của cải, tầng lớp và sự giàu sang.

Ban Mai