Trong khi các tay vợt khác tiếp tục cố gắng làm sáng tỏ những bí ẩn của mặt cỏ, thì Novak Djokovic ưỡn ngực giữ thăng bằng trên chiếc xích đu, trước mặt hồ nước phản chiếu, chờ đợi giải Grand Slam thứ 3 trong năm.
Nole toàn năng như thể hiện một thông điệp cho những đối thủ tại Wimbledon 2023: vâng, tôi chỉ huy, tôi đợi tất cả các bạn ở đây.
"Tôi không cần Carlos Alcaraz hay bất kỳ ai khác ở đó để tìm ra động lực, hay tăng thêm động lực mà Grand Slam mang lại cho tôi. Tôi biết rằng có 7 trận đấu để trở thành nhà vô địch, vì vậy bất cứ đối thủ nào tôi phải đối mặt, không có gì khác biệt cả", Djokovic tự tin.
Nhà vô địch đến từ Serbia chỉ quan tâm chính mình. "Tôi cần làm những gì mình phải làm. Hầu hết sự chú ý của tôi tập trung vào cơ thể và tâm trí chính mình, vào trận đấu mà bản thân tham dự, cố gắng đưa nó về trạng thái tối ưu như tôi hiện tại".
Được lịch sử công nhận là một người có năng khiếu trên bê tông, Nole âm thầm chiếm đoạt mặt sân mà Roger Federer vĩ đại đã viết câu chuyện cho riêng mình.
Huyền thoại người Thụy Sĩ đã bước sang một bên hồi năm ngoái, nhưng từ 3 năm trước đó, anh nhận đòn từ chính Djokovic trong trận chung kết Grand Slam cuối cùng của mình tại London sau 4 giờ và 57 phút - trận chung kết đơn dài nhất lịch sử giải đấu (7-6[7-5], 1-6, 7-6[7-4], 4-6, 13-12[7-3]).
Nole chứng tỏ mình là một chuyên gia lão luyện trên sân cỏ. Không có sự huyền bí của Bjorn Borg hay Rod Laver, ánh hào quang của Federer hay sự công nhận dành cho những biểu tượng vĩ đại như John McEnroe, Boris Becker hoặc Pete Sampras, thần tượng thời trẻ của anh, chàng trai đến từ Belgrade đã mang trong mình những lý do và kỷ lục để vượt qua tất cả họ.
Theo cách riêng của mình, Djokovic là một trong những tiêu chuẩn quần vợt sân cỏ.
Patrick Mouratoglou, một HLV danh giá, từng có 10 năm dẫn Serena Williams, hiểu như thế này. "Đánh bại Novak tại Wimbledon là ngọn núi lớn nhất với bất kỳ tay vợt nào", ông khẳng định trong Break Point, loạt phim do Netflix sản xuất. Trong loạt phim này, Mouratoglou cũng nhắc đến Rafael Nadal và Roland Garros.
Djokovic vẫn còn cách rất xa so với quyền bá chủ của Rafa trên mặt sân đất nện (14 chức vô địch Roland Garros), nhưng những con số cho thấy sự toàn diện của anh, cùng với sự thống trị ngày càng vững chắc và rõ ràng trong một lãnh thổ mà chỉ có huyền thoại Borg (từ 1976 đến 1980) và Federer (2003-2007) có 5 danh hiệu liên tiếp.
Sampras giành 7 danh hiệu trong giai đoạn 1993-2000, nhưng huyền thoại người Mỹ thua Richard Kajicek năm 1996.
Nole, nhà vô địch của 4 sự kiện Wimbledon gần nhất, 6 lần trong một thập kỷ qua với 9 mùa giải được tổ chức tại All England (năm 2020 hủy vì đại địch), đang thách thức họ.
Với 86 chiến thắng và chỉ 10 trận thua, trận gần nhất từ hồi 2017 - ở tứ kết, gặp Tomas Berdych - tỷ lệ trung bình của tay vợt số 2 thế giới hiện tại (85,8%) áp đảo và tạo ra sự khác biệt.
Bất chấp việc Federer vĩ đại vẫn chưa tìm được người so sánh - 8 danh hiệu (Nole hiện có 7) và tỷ lệ thắng 86,9% trong khu vườn của mình - Djokovic thể hiện mình trên cả những nhân vật lịch sử như McEnroe (85,8%), Rod Laver (84,8%), Sampras ( 83,6%), Borg (83,7%), Jimmy Connors (82,8%), Becker (82,3%) hay Rafael Nadal (79,2%).
CỘT MỐC "BIG 24"
"Tôi không cảm thấy thoải mái hơn", Djokovic trả lời khi được hỏi làm thế nào anh đối mặt với cuộc tấn công ở Wimbledon lần này, sau khi vô địch Australian hồi tháng Giêng và Roland Garros sau đó 5 tháng, nâng bộ sưu tập Grand Slam lên con số 23.
Anh chỉ còn cách 1 danh hiệu so với kỷ lục của Margaret Court, một trong những nhân vật thể thao vĩ đại nhất Australia từng có 24 chức vô địch Grand Slam đơn nữ (11 trong kỷ nguyên Mở).
"Tôi vẫn cảm thấy khao khát thành công, nhiều Grand Slam hơn, nhiều chiến thắng hơn. Chừng nào động lực đó còn tồn tại, tôi biết mình có thể thi đấu ở cấp độ cao nhất; nếu nó đi xuống, thì sẽ khác. Vài ngày sau Roland Garros, tôi đã suy nghĩ về việc làm thế nào để chuẩn bị cho thử thách mới này", Nole tâm sự trước khi ra mắt vào thứ Hai (19h30, theo giờ Hà Nội) gặp đối thủ người Argentina Pedro Cachin.
Chấn thương cùi chỏ khiến Nole thua Berdych năm 2017. Để tìm ra đối thủ cuối cùng hạ gục được anh trong cuộc đánh ở thể trạng tốt nhất, bạn phải quay trở lại năm trước nữa, khi tay vợt người Mỹ Sam Querrey (hiện đã về hưu) có chiến thắng sau 4 set.
Từ thất bại đáng tiếc đó, anh có 28 trận thắng liên tiếp, một quyền lực không thể chối cãi ngày càng được khẳng định bởi sự củng cố kỹ năng của Novak, và bởi sự biến mất dần dần của chuyên gia sân cỏ. Djokovic tiến hóa, nhưng các đối thủ thì không.
"Thực ra, tôi chưa từng chơi trên sân cỏ trước năm 17 tuổi. Tôi luôn mơ ước vô địch Wimbledon, đó lúc nào là mục tiêu hàng đầu", Djokovic hồi tưởng. "Tôi lọt vào top 100 lần đầu tiên ở đây (tháng 4/2007 - PV), vì vậy giải đấu này cũng rất quan trọng về mặt thống kê đối với tôi".
Anh nỗ lực rất nhiều để từ chuyên gia sân cứng trở thành huyền thoại sân cỏ. "Sau đó, trong vài năm, tôi gặp khó khăn khi thực sự đưa trận đấu của mình lên một tầm cao mới, vì tôi thích trượt, còn trên cỏ thì khác. Tôi phải học cách di chuyển, cách đi bộ, cách chơi và những cú half volley".
"Không giống như 40, 50 hay 60 năm trước, đây là bề mặt xa lạ nhất đối với chúng tôi, nhưng gần đây tôi đã thích nghi rất nhanh. Khi tôi bước vào sân trung tâm, có điều gì đó thôi thúc bên trong tôi", anh tiếp tục.
Ngày nay, không ai tỏa sáng trong Thánh đường của những cây vợt như Nole, người tích lũy được nhiều chiến thắng hơn tổng trận thắng của 19 đối thủ khác trong top 20 (85).
"Tôi vẫn cảm thấy mình giống như Novak trẻ tuổi, mơ ước vô địch giải đấu này, giải đấu lớn nhất trong tất cả", tay vợt 36 tuổi nhấn mạnh. Ở đây, một lần nữa, mọi con đường đều dẫn đến Djokovic, vững vàng trước sự sôi sục của Alcaraz, hay sự xô đẩy của tuổi trẻ và tuổi tác.