Hôm đó sinh nhật vợ, nhưng tôi phải lang thang, bơ vơ ngoài đường và ngủ tạm trên xe. 10 giờ sáng hôm sau tôi mới trở về, nhưng không nói gì với vợ.

Tôi 31 tuổi, đã kết hôn được 4 năm nay. Vợ tôi tuy không đẹp nhưng nghề nghiệp ổn định, gia đình giàu có. Sau lễ cưới bố mẹ vợ đã mua nhà cho vợ chồng tôi ở riêng vì thương con gái. Tuy là ở riêng nhưng bố mẹ vợ vẫn thường xuyên qua lại, sinh hoạt như một gia đình.

Từ ngày ra ở nhà vợ, tôi mới thấu hiểu như thế nào là “phận ở rể như chó chui gầm chạn”. Dù tôi có cố gắng chăm chỉ, chiều vợ con, làm hết việc nhà như thế nào thì cũng bị vợ chê, bố mẹ vợ soi mói. Ngày sinh nhật vợ, cả nhà đã có mặt đầy đủ nhưng vì xe hỏng nên tôi về muộn 20 phút. Vậy mà vừa thấy tôi, mẹ vợ lao ra, chỉ mặt mắng chửi: “Thằng mất dạy, mày làm khổ con gái tao. Lấy mày về nó chưa được sung sướng ngày nào. Sinh nhật vợ mày còn về muộn, mày chỉ là thằng lái xe chứ có làm vương làm tướng gì mà tỏ ra bận bịu”.

Chính bản thân tôi còn bị choáng, tôi gạt tay bà ra và nói: “Mẹ làm gì mà mất lịch sự thế? Xe hỏng nên con về muộn chứ có phải cố tình đâu?”. Có lẽ không ngờ một đứa ở rể như tôi dám bật lại, mẹ vợ trở nên điên loạn gào mắng tôi là mất dạy, láo lếu. Rồi bà kể lể người khác là giám đốc này giám đốc nọ, thấy mẹ vợ còn phải khoanh tay cúi chào. Còn tôi chỉ là thằng lái xe taxi, nhìn thấy bà không chào còn chửi lại…

Những lời lẽ của mẹ vợ càng ngày càng quá đáng. Bà lên án tôi làm khổ con gái bà, rồi kể công đã chu cấp tiền của như thế này như thế nọ để nuôi cả tôi lẫn con gái bà. Bà bảo tôi bất tài, không mua nổi cho vợ viên kim cương, không đưa được vợ ra nước ngoài du lịch…

{keywords}

Hai vợ chồng lạnh nhạt sống với nhau vì ai cũng giận người kia. (Ảnh minh họa)

Tôi đứng chôn chân ngoài cửa. Về nhà đã muộn, chưa được bước vào trong nhà đã nhận lời mắng như tát nước của mẹ vợ khiến tôi vừa xót xa cho mình, vừa căm giận. Ấy vậy mà vợ tôi còn mặt mũi nhăn nhó ra vẻ tủi thân, trách móc tôi vô tâm khiến tôi phải bỏ đi cho khuất mắt.

Hôm đó sinh nhật vợ, nhưng tôi phải lang thang, bơ vơ ngoài đường và ngủ tạm trên xe. 10 giờ sáng hôm sau tôi mới trở về, nhưng không nói gì với vợ. Hai vợ chồng lạnh nhạt sống với nhau vì ai cũng giận người kia. Vợ giận tôi sinh nhật cô ấy mà đi cả đêm, quà cũng chẳng mua. Tôi giận vợ không biết thông cảm cho chồng, chồng không có tiền mà đòi hỏi (trước đó cô ấy nhắn nhủ tôi rằng muốn được tặng chiếc nhẫn kim cương quảng cáo trên tạp chí).

Tôi cũng không nói gì với mẹ vợ nữa. Chỉ khi nào bà muốn giáo huấn tôi thì gọi điện nhưng tôi chỉ nghe một lần, về sau cứ số bà gọi là tôi tắt máy.

Tuần trước, công ty tôi đá bóng giao hữu, đá xong chúng tôi nhậu với nhau nên về muộn. Vợ gọi giục tôi về không được nên dọa sẽ bảo mẹ cô ấy. Sẵn đang ngà ngà rượu và trước mặt bạn bè, tôi sẵng giọng: “Cô tưởng tôi sợ mẹ cô à? Cô có giỏi thì cứ bẩm tấu với mẹ cô. Tôi không sợ đâu, đừng có chèn ép người quá đáng”.

Xong tôi tắt máy, ngồi nhậu tiếp với đồng nghiệp. Nhưng chỉ 15 phút sau, vợ và mẹ vợ đã đến tận nơi để “rước” chồng về. Không những thế bà còn chửi rủa tôi và đồng nghiệp của tôi là lũ bợm nhậu, chỉ biết ăn với phá phách. Một đồng nghiệp lớn tuổi bảo tôi về trước, rồi quay sang nói với mẹ vợ tôi rằng bà đừng xúc phạm người khác, đừng thiếu văn hóa như thế.

Mẹ vợ không phải dạng vừa, bà quay sang đối đáp như chợ búa với đồng nghiệp của tôi, thậm chí lao vào đánh nhau với mấy cậu thanh niên ít tuổi ngay tại quán. Xấu hổ với bạn, tôi và vợ xông vào kéo bà ra. Nhưng bà rất khỏe, vùng vẫy và ngã vào cốc bia nên bị mảnh vỡ đâm chảy máu. Hai người liền vu cho tôi đẩy và đánh bà. Chán nản, tôi bỏ lên xe và khởi động máy. Thấy tôi định bỏ về trước, mẹ vợ và vợ vội vã theo vào. Trong xe, họ liên tục mắng chửi tôi vô trách nhiệm, ăn cháo đá bát…

Tôi không tưởng tượng được, mẹ vợ tôi lại cư xử thiếu văn hóa đến thế, vợ tôi lại nhu nhược, coi thường và xúc phạm chồng mình như vậy. Tôi xin phép chuyển về nhà mẹ đẻ, thì mẹ vợ đưa cho tôi 2 sự lựa chọn. Một là dọn về nhà mẹ đẻ một mình, vợ con tôi ở lại, đồng nghĩa với vợ chồng tôi ly thân. Hai là tôi tiếp tục sống ở nhà vợ nhưng tôi phải quỳ xuống xin lỗi bà.

Tôi không biết phải đối mặt với đồng nghiệp với mọi người và gia đình vợ như thế nào nữa. Tôi không muốn xa con trai, nhưng không muốn tiếp tục sống với vợ và mẹ vợ như thế. Tôi biết phải làm gì để cứu vãn cuộc đời tôi đây?

(Theo Trí thức trẻ)