- "Tôi cho rằng con số 11 mới thích hợp với tình yêu. Nó là ghép của hai số 1 lại với nhau. Khi mỗi số một nơi, nó có thể khác về kích thước, màu sắc, nhưng khi đứng cạnh nhau thì nó giống nhau đến kì lạ" - Trần Trà My viết.
TIN BÀI KHÁC
Nghệ sĩ mệt mỏi, cơ quan quản lý thờ ơ
Cuộc lột xác ngoạn mục của mỹ nhân Oscar
Vòng quanh thế giới trên những phím đàn
Nghệ thuật đương đại Việt dậm chân tại chỗ
Ngậm ngùi...
Cuộc lột xác ngoạn mục của mỹ nhân Oscar
Vòng quanh thế giới trên những phím đàn
Nghệ thuật đương đại Việt dậm chân tại chỗ
Ngậm ngùi...
Cô gái 26 tuổi ấy có lẽ chưa có được một tình yêu riêng tư, nhưng tình yêu rộng lớn, lòng can đảm thì lại rất nhiều. Sinh ra khỏe mạnh và lành lặn, nhưng một tai nạn không may lúc 3 tháng tuổi khiến Trà My phải di chuyển trên khung sắt suốt gần 20 năm.
Không được đến trường, không thể nói, không thể ngồi, đi, đứng, sợ tiếng động mạnh, từng học lén những bài giảng lớp 1 qua cô em gái kém mình 2 tuổi... nhưng Trà My đã vượt qua tất thảy để trở thành một cây bút được nhiều người biết đến. Những câu chữ trong sáng của Trà My, và hơn cả là lòng can đảm vô bờ đã khích lệ độc giả của cô thêm dũng cảm và nhiệt tâm trước cuộc đời.
Tác giả Trần Trà My |
Ngày 06/02, nữ văn sĩ xinh đẹp Linh Lê ra mắt cuốn tiểu thuyết thứ 3 tại Hà Nội. Dưới hàng ghế khán giả là Trà My - người có rất nhiều điểm chung với nhân vật chính xinh đẹp. Cả hai đều sinh năm 1986, cùng ra mắt cuốn sách thứ 3 trong dịp ngày phụ nữ, cùng từ phương xa đến sống tại Sài Gòn và lưu dấu nơi đây nhiều kỷ niệm. Điều họ khác nhau nhiều nhất có lẽ là ngoại hình. Linh Lê cao ráo như một người mẫu với mái tóc dài, khuôn mặt trang điểm sang trọng với những đường nét thu hút. Trà My nhỏ bé, di chuyển khó khăn trên khung sắt, mắt mở to trong sáng, chỉ chải chút mascara nhẹ.
Cô đi qua đám đông cử tọa có lẽ đang ngạc nhiên, và được nhường chỗ ở hàng ghế đầu, bên cạnh BTV Quang Minh.
Trà My cười rạng rỡ trước công chúng |
Có ai ngoài Trà My biết được cô đã phải vượt qua bao khó khăn để đi qua quãng đường ấy? Để tới được chỗ ngồi này, và cầm một cuốn sách của mình trên tay, như Linh Lê?
Mỗi con người là một số phận. Truyện của Linh Lê nói về tình yêu, khao khát, tinh khôi, cô đơn và định mệnh. Truyện My rất đơn thuần, như thể viết cho trẻ con, không có cấu tứ đặc biệt. Nhưng đọng lại không phải là sự ám ảnh, mà là những lấp lánh của tình yêu. Tình yêu giữa cha và mẹ, giữa con cái với đấng sinh thành. Truyện của My không có sex, giữa 2 người trẻ yêu nhau mà chỉ nắm tay để "yêu", để cảm nhận.
|
|
Cuộc sống của My có thể bị hạn chế trong những kỹ năng và di chuyển, nhưng hình dung của cô về một cuộc sống đời thường tròn vẹn lại không hề bị giới hạn chút nào. Đọc "Yêu trên từng ngón tay" của Trà My, người ta thấy cái nhìn trong veo, nhắc nhở về hạnh phúc, tình yêu, cuộc sống gia đình và mối quan hệ giữa người với người trong xã hội hiện đại.
Những đứa trẻ vô tình khen hoa hậu quý bà đẹp hơn người mẹ tảo tần của chúng. Một bà cụ nằm trong ngôi biệt thự sang trọng có điều dưỡng viên nước ngoài nhìn qua cửa sổ ao ước cuộc sống của người hàng xóm - nơi có anh con trai ngơ ngẩn sáng sáng đẩy xe đưa mẹ già của mình lên chùa cùng xin ăn. Một người đàn ông hiểu sự trả giá của mình và không trách vợ vô sinh - bởi cả 2 đều có một thời nông nổi phá bỏ những đứa con của mình với bạn tình ngày đó....
Từng ấy câu chuyện vẫn đang diễn ra trong đời sống thường nhật, Trà My bóc tách nó thành những thước phim ngắn được mô tả chỉ chừng 15 phút, nhưng nói lên thật nhiều điều. Có cảm giác phải là một người sống chậm lắm thì mới quan sát và để ý được những vô tâm và hữu ý trong cư xử của chính những người thương yêu trong một gia đình như vậy.
Những truyện My viết là do tưởng tượng hay xem sách báo truyền hình thấy những trường hợp như thế? Vì nó phong phú quá, không biết em lấy nguồn cảm hứng từ đâu? - Ba năm nay em ước sao có một ngày trọn vẹn để xem TV mà không được chị ạ. Những gì em viết trong 11 truyện ngắn của "Yêu trên từng ngón tay" đều là tư liệu sau những chuyến đi đâu đó, ví dụ như làm từ thiện, đi du lịch hoặc đi công tác. Số còn lại em lấy chính chuyện thật mà bạn em đã trải qua, sau đó "chế biến" lại theo cách nhìn của mình đó. Viết một truyện có lấy đi nhiều thời gian của em không? Người ta nói em chỉ gõ bằng 1 ngón tay thôi. Chắc là kỳ công lắm? - Ban ngày em đi làm đến tối rảnh mới viết. Kể ra em ốm đau mãi không lành vì cái tội thức khuya để viết đó chị. Sau khi cuốn sách "Giấc mơ đôi chân thiên thần" ra đời thì mọi người gọi em là đôi chân thiên thần. Giờ thì với cuốn thứ 3, mỗi bài báo về em lại đính kèm các câu đại loại như "Cô gái sinh ra chỉ có 1 ngón tay", "Cô nhà văn chỉ sử dụng 1 ngón tay để viết văn"... Em cảm thấy buồn cười vì bị hiểu nhầm hoặc sự thật bị bóp méo sang hướng khác như vậy. Chị gặp em vẫn thấy em có đầy đủ tay chân, em cũng sử dụng cả 2 bàn tày để làm việc, để kiếm tiền, để viết văn.... Mặc dù hơi khó khăn nhưng em vẫn làm như bao người bình thường. Quả thật em chỉ mong mọi người hãy đọc truyện ngắn "Yêu trên từng ngón tay" của em để xem cách em nhìn tình yêu như thế nào thôi. Chị thấy đó, 11 truyện ngắn trong cuốn thứ 3 này không hề nhắc gì đến những người như em cả. Chúng ta đã có câu slogan: "Hãy tạo mọi điều kiện cho người khuyết tật được hòa nhập", nhưng em thấy nó bị hiểu sai và làm cho những người như em rơi vào trạng thái ỷ lại hơn là hòa nhập và vươn lên bằng sức của mình. Lẽ dĩ nhiên trên đời này không có ai thành công mà chỉ có một mình chị ạ. Ba mấy năm trước My có nói ước mơ của em là "có một giọng nói chuẩn hơn, ước mơ được thành công bằng chính khả năng của mình và sẽ có một ai đó đủ bản lĩnh và giàu sự đồng cảm để đứng cạnh mình". Bây giờ ước mơ ấy có gì thay đổi không? Ngoài ước mơ được đi du học ở Singapore ra thì còn gì nữa? - Hai ước mơ trên m đã và đang thực hiện được mỗi ngày. Còn ước mơ thứ 3 là do ông trời quyết định, vì khi chúng ta càng lớn thì cách nhìn về tình yêu, hôn nhân cũng bị thay đổi đôi chút. Hiện tại em được bạn bè rèn tiếng Anh mỗi ngày theo cách riêng của từng bạn để giúp em nhanh chóng giỏi ngoại ngữ. Khi em giỏi thật sự em mới bắt đầu nộp đơn xin học bổng chị ạ. Hình như My có thể nói chuyện được nhiều hơn trước - so với lần đầu tiên ra mắt công chúng. Em đã tập luyện như thế nào trong suốt 3 năm vừa rồi? - Em tập gần 6 năm mới được như hôm nay chị ạ. Và bây giờ em vẫn phải tập mỗi ngày bằng cách hít thở và hát. Em hát đến mức bây giờ bài nào cũng có thể hát theo được. Trước em chưa bao giờ dám tin mình có thể hát karaoke. Nhưng giờ em hát toàn trên 70 điểm cả. My thích những cuốn sách gì? - Em chỉ thích những cuốn sách viết thật. Hay dở không quan trọng. Vì vậy nên với văn học trẻ em rất lười đọc. Em chỉ đọc Nam Cao, Vũ Trọng Phụng thôi chị ạ. |
Hồ Hương Giang
Ảnh: Angellittlefire