
Drenkowski, trong "Thảm kịch của cuộc hành quân Linebacker 2" đăng trên tạp chí của lực lượng không quân Mỹ không ngần ngại khẳng định: "Trong chiến tranh Việt Nam, ít có cuộc hành quân nào gây nhiều xúc động mạnh mẽ, thậm chí bi thảm hơn chiến dịch ném bom kéo dài 12 ngày mang tên "Hành quân Linebacker 2".
Cuộc hành quân này nhằm vào các mục tiêu ở khu vực Hà Nội - Hải Phòng và lần đầu tiên được thực hiện bằng máy bay ném bom hạng nặng B.52 để buộc Bắc Việt Nam phải ký kết hiệp định hòa bình Paris. Chiến dịch hầu như hoàn toàn do Bộ chỉ huy không quân chiến lược Hoa Kỳ (Strategic Air Command - SAC) thực hiện là một thảm họa cho những người lái và phục vụ trên máy bay và là một tiền lệ nguy hiểm cho tương lai.
Hậu quả của cuộc hành quân Linebacker 2 là một số lớn máy bay B.52 bị bắn hạ một cách không cần thiết và những nhân viên lái và phục vụ trên máy bay này bị thương tật, chết hoặc bị bắt".
Nước Mỹ nói gì?
Cuộc leo thang bắn phá miền Bắc Việt Nam bắt đầu dữ dội từ ngày 18, nhưng đỉnh điểm là ngày 26/12, sau ngày nghỉ Giáng sinh, như Nixon thừa nhận, chính ông ta là người ra lệnh trận tấn công này với 116 lần xuất kích của B.52. Mỗi "con quái vật điện tử" B.52 với 8 máy phản lực, có thể mang theo khoảng 30 tấn bom từ 500-700 cân Anh mỗi chuyến, có thể ném bom từ độ cao 17.000m, thực sự là một sát thủ trong việc rải thảm các mục tiêu lớn.
Tuy nhiên, điều Nixon nhận được là sự kiên cường chịu đựng của Hà Nội trong mưa bom bão đạn; là các con số thống kê thiệt hại B.52 tăng lên mỗi ngày, vượt ngưỡng 10% sức chịu đựng của Mỹ mà tướng Võ Nguyên Giáp đã tính toán; và làn sóng phẫn nộ dâng cao trong lòng nước Mỹ.
New York Times, tờ báo chính trị-xã hội uy tín của Mỹ lên tiếng đanh thép vào ngày 25/12/1972: "Cùng trong tuần các phi công vũ trụ Mỹ, từ quỹ đạo mặt trăng, phóng tên lửa đưa con tàu của họ trở về trái đất, thì các phi công Mỹ lại ném bom một nước nông nghiệp châu Á. Nước Mỹ của trí tuệ và nước Mỹ của trả thù đều đã đánh một đòn mạnh.
Hàng triệu nhân dân các nước trên khắp thế giới trong thế kỷ này đều đã bị bom ném từ trên trời xuống. Nhân dân Mỹ thì không bao giờ bị cả. Trong mùa suy ngẫm theo tôn giáo và đi đến những quyết định bản thân này (mùa Giáng sinh - NV), nước Mỹ và nhân dân Mỹ đang bị phán xét về việc chính phủ của chúng ta đang làm với nền kỹ thuật hùng hậu của mình...?
Đâu là nước Mỹ thật? Bây giờ không còn là vấn đề trước mắt nhân dân thế giới chúng ta đang bị phán xét như thế nào nữa rồi, phán xét đó đã rõ ràng. Vấn đề là chúng ta, nhân danh dân tộc, phán xét chúng ta như thế nào và đến ngày phán xét thì chúng ta bị kết tội gì?".
Trước đó, vào ngày 20/12, chính New York Times cáo buộc Tổng tư lệnh tối cao của nước Mỹ "quay về sức mạnh thô bạo (...) tàn bạo (...) chà đạp lên những nguyên tắc của chủ nghĩa nhân đạo (...).
Đến ngày 7/1/1973, New York Times không ngần ngại dùng từ "khủng bố" trong xã luận của tờ báo nổi tiếng này: "Khi Tổng thống đưa máy bay B.52 đi đánh phá Hà Nội, ông đã không phải chỉ làm có việc thay đổi chiến thuật trong một cuộc chiến tranh không tuyên chiến, mà ông còn đặt ra một tiền lệ khủng khiếp.
Nixon đã sử dụng các công cụ khủng bố không phải để bảo vệ nước Mỹ hoặc lính Mỹ chống lại một cuộc chiến tranh, mà là để ép buộc đối phương phải chấp nhận những điều kiện của ông tại bàn thương lượng".
Trong khi đó, nói với hãng tin Mỹ UPI ngày 1/1/1973, tướng Mỹ J.Taylor mô tả: "Chúng tôi đã thấy cảnh tàn phá, đau thương và chết chóc với quy mô làm cho tất cả chúng tôi đau đớn và kinh hoàng không lời nào tả xiết. Chúng tôi đã thấy những bệnh viện, nhà cửa, khu dân cư bị tàn phá và san bằng, những ga xe lửa và sân bay bị phá hỏng".

Hội xúc tiến khoa học Mỹ trong nghị quyết ngày 30/12/1972 lên án dữ dội: "Là những nhà khoa học, chúng tôi không thể im lặng được trong khi Mỹ đang dùng những phương tiện khoa học hiện đại để can thiệp bằng cách hủy diệt vào các cơ sở của những nước nghèo và ở cách xa Mỹ".
Từ Hà Nội, 30 phi công Mỹ bị bắt giữ khi tham gia tấn công tháng 12/1972 khẩn thiết: "Chúng tôi kêu gọi mạnh mẽ các nghị sỹ Quốc hội sử dụng mọi quyền lực hợp pháp và tinh thần để đem lại hòa bình. Chúng tôi hiểu rằng chiến tranh kéo dài chỉ làm tăng thêm nỗi đau khổ, kéo dài sự giam cầm của chúng tôi và tăng thêm những tổn thất của nước Mỹ".
"Cho phép tôi xin lỗi"
Ngày 26/12/1972, từ California, ông Andrew Caster gửi thư cho đài Tiếng nói Việt Nam: "Bốn năm trước, Nixon đã hứa chấm dứt chiến tranh và đến nay chiến tranh vẫn chưa chấm dứt. Hơn nữa qua Henry Kissinger, Nixon nói với chúng tôi rằng: Hòa bình đã ở tầm tay. Vậy mà, họ đang giội bom xuống các bạn nặng nề hơn bao giờ hết.
Những cuộc ném bom này và toàn bộ sự xâm lược là vô nghĩa. Nó cần phải được chấm dứt ngay. Một lần nữa cho phép tôi xin lỗi các bạn về những tổn thất do bom đạn Mỹ gây ra. Không bao giờ có thể giành lại được cuộc sống cho những người dân thường đã bị bom Mỹ giết hại. Nước Mỹ quả thật đã sai lầm" (trích).
Những lời lẽ buộc tội như "phi đạo đức", "lừa bịp" được tung ra bừa bãi; "dã man" là những tính từ được ưa dùng. Có vẻ như người ta cho rằng điều tất nhiên là Bắc Việt Nam không có tội tình gì cả và chúng tôi thì đang lao vào con đường tiêu diệt dân thường...".
Trong khi đó, Hội đồng giáo hội toàn quốc Mỹ ra tuyên bố: "Các cuộc ném bom (Bắc Việt Nam) là phi đạo đức và độc ác, vượt phạm vi của bất kỳ sự lựa chọn nào đối với đất nước và những người lãnh đạo chúng ta (Mỹ). Hội dồng giáo hội toàn quốc Mỹ kêu gọi chính phủ và nhân dân Mỹ sám hối để cho đất nước Mỹ không bị ghê sợ và ghét bỏ vì việc sử dụng sức mạnh quân sự vô trách nhiệm chống một nước nông nghiệp".
41 thủ lĩnh tôn giáo ở Mỹ tuyên bố "Việc ra lệnh ném bom hủy diệt ở miền Bắc Việt Nam là phản bội nhiệm vụ hòa bình. Là những người Mỹ, chúng tôi từ chối không phục tùng tính chất tất yếu của sự điên rồ này".
Còn 15 giáo sư, 200 chuyên gia ở đại học Havard kêu gọi quốc hội Mỹ: "Không có quyền lợi nào của Mỹ hoặc triển vọng nào ở Đông Dương có thể biện bạch cho việc dùng đến những hành động điên cuồng này. Quốc hội Mỹ phải lên án chính phủ Mỹ về hành động dã man này và ngăn chặn không để hành động này tái diễn bằng cách bỏ phiếu cắt đứt chi phí cho cuộc chiến tranh Đông Dương".
"Trong cuộc ném bom vừa qua ở miền Bắc Việt Nam, thế giới thấy rõ Mỹ đã dùng vũ lực một cách vô trách nhiệm. Không có mục đích nào dù chính trị hay quân sự có thể biện bạch cho việc tàn sát hàng loạt dân thường châu Á".
Không tha thứ
Cựu Bộ trưởng Tư pháp Mỹ Robert Clark khẳng định: "Tôi tin rằng những cuộc ném bom này không nhằm đánh các mục tiêu quân sự mà nhằm trước hết hủy diệt dân thường".
15 hạ nghị sỹ Mỹ tuyên bố với Tổng thống Nixon: "Nếu ngài không thể hoặc không muốn đưa chúng tôi ra khỏi Việt Nam thì Quốc hội sẽ phải thi hành nghĩa vụ của mình để làm việc đó. Người ta không thể nói với nhân dân Mỹ và các đại diện của họ tại Quốc hội 2 tuần trước ngày bầu cử Tổng thống rằng: "Hòa bình ở trong tầm tay" rồi, sau đó 2 tháng lại nói rằng "Một hành động quân sự ồ ạt là cần thiết".
Hạ nghị sỹ Mỹ D.Regan thẳng thừng: "Những ai ở đất nước này cảm thấy bị phản bội hãy tập hợp nhau lại để biểu thị bằng sự có mặt của chúng ta rằng, chúng ta không tha thứ sự lừa dối về chính trị ở Mỹ".
Phía Thượng viện, hàng loạt Thượng nghị sỹ (TNS) đồng loạt lên tiếng về vấn đề này. "Hơn bao giờ hết, giờ đây là trách nhiệm của cả hai Đảng trong quốc hội là dùng quyền lập pháp của mình để cắt hết kinh phí nhằm chấm dứt chiến tranh ở Việt Nam. Nixon đã phát động một chiến dịch ném bom khủng bố chưa từng có xuống Hà Nội và Hải Phòng làm chết hàng trăm, thậm chí hàng nghìn dân thường Việt Nam".
TNS. William Saxbe thì gọi những tuyên bố của Nixon là "những lời biện bạch quanh co và lập luận giả dối", gọi quyết định ném bom Hà Nội của Nixon thể hiện "thái độ ngang ngược và vô trách nhiệm".
Còn TNS. Kaiser thì thẳng thừng: "Nếu cuộc ném bom vẫn tiếp diễn thì Quốc hội, trong phiên họp ngày 3/1/1973 sẽ có nghĩa vụ phải làm cho sự dính líu của Mỹ phải hoàn toàn chấm dứt, nếu cần thiết thì bằng cách cắt hết ngân sách dành cho cuộc chiến tranh này".
Giữa khi đó, tại 2 căn cứ Guam và U-tapao (Thái Lan), tinh thần lính Mỹ đã xuống dốc không phanh...
Trường Minh
(còn tiếp)
|
Xem thêm các bài khác của Tuần Việt Nam xuất bản cùng ngày 11/12:
Để không kẹt giữa hai cường quốc
"Các
nước Đông Nam Á chỉ có đoàn kết lại với nhau, nếu không không muốn bị
kẹt vào tranh chấp giữa hai cường quốc là Mỹ và Trung Quốc." - Giáo sư
Nguyễn Mạnh Hùng, Đại học George Mason (Hoa Kỳ).
Bài học Văn Giang và những kiến nghị
Một hệ thống pháp luật, chính sách tốt có thể tăng sức đầu tư nhưng vẫn kiểm soát được tham nhũng và hạn chế được khiếu kiện của dân. Dự án Văn Giang đã cho chúng ta những bài học đắt giá.
Đại kế hoạch có chủ ý của Bắc Kinh
Có
vẻ như một chiến lược gắn kết chặt chẽ, nhưng có một bằng chứng nhỏ cho
thấy nó đã được suy tính và đưa ra một cách có chủ ý như một đại kế
hoạch ở Bắc Kinh.
|


