Tiểu thuyết Mắt rỗng kể về cuộc đời họa sĩ Hoàng – một nghệ sĩ đam mê hội họa nhưng luôn đối mặt với thăng trầm trong sự nghiệp và cuộc sống, đại diện cho tầng lớp nghệ sĩ chịu ảnh hưởng bởi sự đô thị hóa.
Mạch truyện đan xen nhiều câu chuyện đời thường trong một thành phố đang đổi thay. Từ người có địa vị đến kẻ vô danh, tất cả cùng tạo nên bức tranh phố thị phương Bắc. Nhân vật Hoàng dần mất đi sự kết nối chân thật với mọi người, cảm nhận xã hội ngày càng thực dụng, chạy theo vật chất và giá trị bề ngoài.
Các nhân vật trong Mắt rỗng làm nổi bật hình ảnh Hoàng và phản ánh giá trị xã hội. Quân, Thắng, Minh đại diện cho góc nhìn đa chiều về cuộc sống và nghệ thuật, giúp Hoàng đối diện mâu thuẫn nội tâm. Các nhân vật nữ như Thúy, Thu, Diễm không chỉ gắn với mối quan hệ tình cảm mà còn phản ánh sự cô đơn và khát vọng dang dở của Hoàng. Những nhân vật vô danh như người bán phở, chủ quán cà phê, quán rượu, góp phần khắc họa bức tranh đời sống đô thị đa dạng và phức tạp.
Hà Nội trong Mắt rỗng không rực rỡ mà mang vẻ u buồn, như một con người già nua mệt mỏi sau những biến đổi xã hội. Thành phố hiện lên đầy bụi bặm, hoang vắng, xa cách, nơi con người khó tìm lại sự thân thuộc, an yên của quá khứ. Hà Nội của Đỗ Phấn tồn tại song song hai mặt đối lập: những khu nhà tập thể, phố nhỏ với nhịp sống chậm rãi gợi hoài niệm, và sự ào ạt của công nghiệp hóa với các tòa nhà cao tầng, ánh đèn neon. Sự tương phản này tạo nên không khí hoài cổ, đồng thời khắc họa cảm giác lạc lõng, chông chênh trong tâm hồn các nhân vật.
Tác phẩm sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh và phong cách miêu tả như một bức tranh, tạo không gian sống động và tinh tế. Đỗ Phấn đan xen hai góc nhìn – ngôi thứ nhất (mình) và ngôi thứ ba (hắn) – để khắc họa chiều sâu tâm lý nhân vật Hoàng. Khi tự kể chuyện, Hoàng bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ thầm kín. Ở góc nhìn thứ ba, ông hiện lên qua cách nhìn của người ngoài, phơi bày những khía cạnh mà chính ông không tự nhận ra. Thủ pháp này khiến nhân vật vừa mâu thuẫn vừa chân thực, vừa mang nét cô đơn trong đô thị hiện đại.
Tựa đề Mắt rỗng mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. “Mắt” - cửa sổ tâm hồn, nơi cảm nhận thế giới, trong khi “rỗng” lại thể hiện sự thiếu vắng cảm xúc, cô đơn, vô cảm. Nó phản ánh sự trống rỗng trong tâm hồn Hoàng, một họa sĩ nhìn đời bằng con mắt thiếu cảm nhận, không thể kết nối sâu sắc với người khác, đồng thời tượng trưng cho sự vô cảm trong xã hội đô thị, nơi con người mất dần cảm xúc chân thành.
Mắt rỗng gửi gắm thông điệp về sự mất mát của giá trị tinh thần trong xã hội hiện đại, đặc biệt trong bối cảnh đô thị hóa và sự thay đổi nhanh chóng của đời sống vật chất. Đỗ Phấn đặt câu hỏi về ý nghĩa của nghệ thuật và cuộc sống, cũng như những giá trị cần được trân trọng và duy trì. Đô thị hóa mang đến sự phát triển nhưng cũng làm phai nhạt giá trị truyền thống.
Qua nhân vật Hoàng và các mối quan hệ phức tạp của ông, tác phẩm cảnh báo về sự “trống rỗng” trong tâm hồn mà nhiều người có thể đối mặt. Cuốn sách không chỉ dành cho nghệ sĩ mà phản ánh tình trạng chung của nhiều người trong xã hội đương đại. Độc giả có thể bị cuốn vào nhịp sống bận rộn và mất kết nối với bản thân và những người xung quanh. Đỗ Phấn khơi gợi ý thức tìm lại sự cân bằng giữa giá trị tinh thần và vật chất trong thời đại khó tìm kiếm sự kết nối chân thành.