- Giữa cái nắng chói chang, người mẹ quê với bộ quần áo nhàu nát, đôi tay chai sần ngồi bệt trên vỉa hè, ngay trước cổng TAND TP Hà Nội, bưng mặt khóc...

Hay tin con trai bị đưa ra xét xử tội Cướp tài sản, bà bắt xe từ Thái Bình lên Hà Nội, có mặt ở Tòa từ lúc 6 giờ sáng. Vậy mà bà không tài nào tìm ra phòng xét xử.

Bà bắt xe tìm đến trại tạm giam hỏi han không được, lại quay lại tòa và vẫn không thể tìm được phòng xử án.

{keywords}
Các bị cáo tại tòa.

Chiều 23/6, giữa cái nắng chói chang, người mẹ quê với bộ quần áo nhàu nát, đôi tay chai sần, ngồi bệt trên vỉa hè, ngay trước cổng TAND TP Hà Nội, bưng mặt khóc khi hay tin con trai mình vừa bị kết án 5 năm tù, xe phạm đã đưa con về trại tạm giam từ trưa.

Người mẹ quê kể về hoàn cảnh đáng thương của mình: Chồng bà là thương binh, sinh được 4 người con, do ảnh hưởng của chất độc màu da cam, ba con của bà không được nhanh nhẹn như chúng bạn cùng trang lứa.

Đứa con gái lớn đã lấy chồng, còn lại ba người con trai, ngôi nhà của bà bao năm nay vẫn chỉ nền đất, mái ngói dột nát, luôn thiếu vắng tiếng cười.

Nhà nghèo, kiếm được bữa cơm thịnh soạn đã khó, vậy mà không biết bao lần, bà vừa dọn cơm thì đứa con trai tên Tuấn của bà bê nồi cơm hất đổ tứ tung hoặc hất thẳng vào mặt mẹ. Những lúc như vậy, bà chỉ biết khóc.

Lúc đầu bà tưởng con bị “ma làm”, lâu dần bà biết con mình mắc chứng tâm thần do bị ảnh hưởng bởi chất độc màu da cam.

Theo lời người mẹ, là con trai thứ ba trong nhà, Phạm Văn Tuấn “càn quấy” từ nhỏ. Bất lực với con trai, bà phải khóc mếu nhờ đến chính quyền địa phương.

Bị đưa đi trung tâm giáo dục, khi trở về, Tuấn thường bỏ nhà đi lang thang. Con trai bị bắt vì tội cướp giật rồi bị đưa ra xét xử.

Sáng 23/6, con trai bà là Phạm Văn Tuấn (23 tuổi, quê Thái Bình), cùng 3 bị cáo khác là Lê Xuân Tiến (23 tuổi), Trần Thanh Vương (21 tuổi), Cao Đình Nhì (21 tuổi) bị TAND TP Hà Nội đưa ra xét xử tội Cướp tài sản.

Theo cáo buộc, cả 4 bị cáo trên đều là những kẻ sống lang thang, không công ăn việc làm, để có tiền tiêu xài đã rủ nhau đi cướp giật.

“Con mồi” mà cả nhóm nhắm đến là những người khách nước ngoài. Cả bọn thường chở nhau bằng xe máy, lượn các phố khu vực quân Hoàn Kiếm, áp sát người nước ngoài rồi giật đồ.

Tiến khai cùng đồng bọn gây ra 10 vụ cướp, nhưng cơ quan chức năng mới làm rõ 3 vụ.

Sau khi xem xét, HĐXX tuyên phạt Lê Xuân Tiến: 5 năm 6 tháng tù; Trần Thanh Vương: 4 năm; Phạm Văn Tuấn: 5 năm; Cao Đình Nhì: 3 năm về tội Cướp giật.

Người mẹ phân trần: “Bị ảnh hưởng chất độc màu da cam, nó là đứa ngớ ngẩn, ai bảo gì làm vậy... giờ tôi biết phải làm sao đây...”.

Để kiếm thêm chút tiền, người chồng thương binh của bà phải lên Hà Nội làm bảo vệ, hàng tháng gửi tiền về cho vợ. Ngoài công việc đồng áng, bà phải ở nhà chăm sóc đứa con “ngẩn ngơ”, giờ thêm gánh nặng đứa con trai mang án 5 năm tù giam.

Cả cuộc đời người mẹ ấy chỉ toàn nước mắt. Trời nắng chang chang, trong bộ quần áo nhàu nát, người mẹ bất hạnh ngồi bệt trên vỉa hè, trên tay là tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần phân liệt của Tuấn, đôi mắt bà ầng ậc nước, chảy tràn trên gò má đen sạm...

T.Nhung