Người mẹ mất trí nhớ
Một ngày tháng 3/2009, An Vinh đang đi công tác thì nhận được tin mẹ bị tai nạn. Cô vội vàng xin nghỉ phép, mua vé máy bay trở về nhà ở Bắc Kinh (Trung Quốc).
Nhìn thấy mẹ nằm trên giường bệnh, khuôn mặt phờ phạc, An Vinh đau lòng, nước mắt liền tuôn rơi. May mắn thay, sau vài ngày điều trị, mẹ của cô được xuất viện về nhà.
Mẹ của An Vinh là giáo viên về hưu, trước đây rất vui vẻ, hay cười, hay nói. Sau vụ tai nạn, bà thường xuyên rơi vào tình trạng nhớ nhớ quên quên. Thậm chí, bà còn không còn nhận ra những người bạn thân thiết của mình.
Chị em An Vinh lo lắng đưa mẹ đến bệnh viện để khám. Kết quả chụp CT cho thấy tiểu não của mẹ bị teo lại và bà đang bị bệnh Alzheimer.
Bác sĩ dặn dò hai chị em phải quan tâm, chăm sóc và đồng hành cùng người già nhiều hơn. Nếu không tình hình sẽ trở nên tồi tệ và bà sẽ không còn nhận ra người thân của mình.
Nghe điều này, An Vinh sững sờ nhìn mẹ, trong lòng đầy suy nghĩ: Mẹ đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này; công ơn của mẹ không gì có thể so sánh được nhưng mẹ chưa được hưởng thụ ngày nào đã mắc bệnh…
Cha mất sớm, mẹ vất vả nuôi con
An Vinh là con thứ ba trong gia đình. Khi sinh An Vinh, mẹ cô đã 44 tuổi. An Vinh lên 8 thì bố qua đời do bệnh hiểm nghèo.
Đồng lương giáo viên eo hẹp nên mẹ cô phải làm thêm nhiều việc như dán phong bì, nhặt phế liệu… để nuôi các con.
Sau này, ba con đã lập gia đình, kinh tế tương đối khá giả nhưng người mẹ vẫn không thay đổi được thói quen cần cù, giản dị này.
An Vinh nhớ một lần đưa mẹ đến bãi biển ở Hà Bắc. Trong khi mọi người vui chơi, tắm biển, mẹ cô chỉ chăm chăm tìm những chai nước do du khách ném đi để nhặt và mang về nhà bán lấy tiền.
An Vinh cho rằng, sự hy sinh của mẹ dành cho gia đình là quá lớn lao. Bây giờ mẹ đã trở nên như thế này, cô phải làm gì đó cho bà.
Đưa mẹ đi du lịch cùng chiếc xe lăn
An Vinh làm hướng dẫn viên du lịch. Trong một lần đi làm, cô thấy một cụ ông đi thăm danh lam thắng cảnh cùng con cháu. Họ đi rất chậm nên không thể ngắm được nhiều cảnh đẹp nhưng trên mặt của cả người già và trẻ em đều nở nụ cười rất vui vẻ.
An Vinh nghĩ đến mẹ và quyết định đưa mẹ đi chơi để bà kịp thời cảm nhận cảnh đẹp và lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ.
Cô nói với mẹ về kế hoạch này nhưng bị mẹ phản ứng gay gắt. Người thân, bạn bè cũng đứng ra can ngăn. Họ cho rằng mẹ An Vinh đã già lại đang ngồi xe lăn nên di chuyển không tiện, không thích hợp để đi du lịch.
Trong lúc tuyệt vọng, An Vinh quyết định cầu cứu chị gái An Quân.
An Quân là một y tá, lúc đó vừa đến tuổi nghỉ hưu. Cô biết rằng sự đồng hành và những chuyến đi chơi có thể giúp một người khỏi bệnh nhanh như thế nào. Vì vậy, cô ủng hộ kế hoạch của An Vinh.
Vì mẹ cả đời tằn tiện nên An Vinh nói với mẹ rằng công ty của cô tặng nhân viên một số vé máy bay cùng vé tham quan. Và sẽ thật lãng phí nếu cô không sử dụng chúng.
Cuối cùng người mẹ cũng đồng ý đi du lịch cùng con gái.
Điểm đến đầu tiên của họ là Thái Lan vì An Vinh tin rằng biển có tác dụng chữa bệnh tốt nhất. Hơn nữa, Thái Lan rất gần Trung Quốc, thời gian di chuyển ít sẽ giúp mẹ đỡ mệt mỏi.
Khi đặt chân đến Thái Lan, tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp với nắng ấm, gió nhẹ, sóng biển và cảm nhận nền văn hóa mới lạ, mẹ của An Vinh cười rất nhiều.
Đến khi phải trở về nhà, bà cứ cố nán lại thật lâu ở sân bay. Điều này càng thôi thúc An Vinh quyết tâm chăm chỉ kiếm tiền để đưa mẹ đi du lịch nhiều hơn.
Đồng hành là liều thuốc tốt nhất
Sau một thời gian bận rộn, năm 2010, hai chị em mới đưa mẹ đi hành trình mới. Lần này, điểm đến của họ là Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan. Đây là những nơi mà khi còn là giáo viên dạy lịch sử, mẹ của An Vinh luôn mong được đến thăm.
Những năm sau đó, ba mẹ con đi du lịch ở nhiều nơi hơn và đã cùng nhau trải nghiệm nhiều điều đầu tiên trong đời: Ở Palau, một quốc đảo ở tây Thái Bình Dương, lần đầu tiên mẹ An Vinh mặc áo tắm; ở Hàn Quốc, hai mẹ con lần đầu tiên đi du thuyền sang trọng; tại Bali, họ lần đầu tiên được trải nghiệm spa đồng quê; ở Philippines, ba mẹ con lần đầu tiên đi tàu cao tốc...
Các chuyến đi khiến mẹ của An Vinh vui vẻ và hay cười hơn. Bà cũng đã thay đổi quan niệm tiêu dùng và sẵn sàng chi tiền cho những chuyến du lịch.
Có lần An Vinh hỏi mẹ nửa đùa nửa thật: "Mẹ, bây giờ mẹ còn muốn tiết kiệm tiền nữa không?". Bà mẹ lắc đầu cười nói: "Mẹ không tiết kiệm nữa, mẹ muốn ra ngoài chơi, hai con đi với mẹ".
Nghe vậy, hai chị em An Vinh vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên, trí nhớ của mẹ vẫn ngày càng kém, bà thường không nhớ nổi mình vừa làm gì, đi chơi ở đâu. Nhưng điều đó không khiến hai chị em buồn phiền. An Vinh nói rằng, chỉ cần mẹ thấy hạnh phúc trên hành trình và vui vẻ khi khám phá ra những điều mới lạ là đủ!
Năm 2015, An Vinh và An Quân đưa mẹ sang thăm Mỹ.
Đường xa, lại phải chuyển chuyến giữa chừng, sợ mẹ mệt nên hai chị em đặt vé ở khoang hạng nhất. Vị trí này mang lại cho mẹ An Vinh một cảm giác khác, khiến bà rất háo hức.
Đầu năm 2016, hai chị em định đưa mẹ đi xem tháp Eiffel nhưng kế hoạch không thành. Tháng 5 năm đó, mẹ của An Vinh bị nhồi máu não, và hai chân của bà không cử động được nữa.
Hai chị em tuy buồn nhưng nghĩ đến những chuyến đi chơi cùng mẹ trong 7 năm qua, họ có chút an ủi.
Năm 2018, để có thời gian bên mẹ nhiều hơn, An Vinh quyết định nghỉ việc, cùng chị gái An Quân chăm sóc mẹ.
Ban ngày, họ cùng nhau nấu cơm, gội đầu, tắm rửa, cắt móng tay cho mẹ, đưa mẹ đi loanh quanh Bắc Kinh cùng chiếc xe lăn. Ban đêm, hai chị em lại ngủ chung phòng với mẹ để tiện chăm sóc.
“Thuở ấu thơ mình được mẹ chăm sóc, giờ mẹ già, mình sẽ dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn, vì có mẹ là hạnh phúc và trọn vẹn nhất!”, An Vinh nói.
Theo 163